Để hai gã Nhị Cầu và Tiểu Hắc trôi nổi giữa không trung chừng mười phút,Trung úy mới lệnh cho Lưu Khiết “vớt” từng người lên. Lần này, bọn họngồi rất nghiêm chỉnh, yên tĩnh cho tới tận lúc máy bay đáp xuống ChiếnHoàng. Đội quân Lính đánh thuê nhận được tin, liền sốt ruột đứng đợi ởboong tàu Chiến Hoàng từ sớm. Lúc máy bay hạ cánh, Nhị Cầu không nói một lời, dẫn Tiểu Hắc quay đầu, bước nhanh về phía máy bay của đồng đội,rời đi.
“Trung úy, có khi nào bọn chúng sẽ thất hứa không?” Lưu Khiết nhìn theo bóng chiếc Báo Săn của quân Lính đánh thuê đi xa dần.
“Không đâu!” Trung úy lẳng lặng đáp. “Tuy Lính đánh thuê vô liêm sỉ thật nhưng vẫn có thể coi là trọng chữ tín. Hơn nữa, tôi đã ghi âm lại toàn bộcuộc đối thoại trên đường về đây rồi.”
“Trung úy!”
“Trung úy!”
Trên boong tàu, vài viên phi công đứng chờ đã lâu vội vã chạy tới. Nghe LưuKhiết tường thuật lại mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, ai nấyđều vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
“Rốt cuộc cũng cho bọn chúng một bài học!” Có người cảm thán thốt lên.
Cũng có người lo lắng nói: “Hạm trưởng luôn e sợ sẽ đắc tội với Lính đánh thuê, liệu ngài ấy có trách chúng ta không?”
“Trách chúng ta cái gì chứ?” Lưu Khiết học ngay được giọng điệu của Trung úy. “Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”
Mọi người thoáng ngẩn ra rồi cùng cười ha hả.
“Thông báo! Thông báo!”
Đúng lúc này, trên loa phóng thanh bỗng vang lên giọng nói trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang/3015575/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.