Lương Tri từ phía bên ngoài chạy vào đại điện, dáng vẻ có chút gấp gáp mà nói:
" Điện hạ,con gái của thái sư nghe tin ngài đã về nên muốn gặp mặt".
" Nói là ta đi đường xa có chút mệt, ngày mai hẳn đến".
" Lý do này hôm qua đã sử dụng, ngài khoẻ như trâu đực vậy... bảo là mệt thì ai tin?".
Xích Diễm ngửa đầu lên trần nhà, nhìn khối hoa văn được chạm trổ đẹp mắt nghĩ ngợi một hồi vừa nói vừa đứng lên:
" Thôi được, ta đến xem...".
Còn chưa dứt câu thì bả vai đã bị cô gái nhỏ túm lấy, gương mặt Tiểu Hắc trắng bệch, gấp gáp lên tiếng:
" Đi đâu?".
Người đàn ông cười cười rồi thuận tiện ôm lấy eo thon:
" Em cứ ngồi ăn đi, ta đi một lát sẽ về".
Cô nghe thấy thì sống chết bám vào hắn, nếu như hắn đứng lên thì chắc chắn con báo sẽ lại đè bẹp cô mất. Giờ đây Xích Diễm trong mắt cô hệt như cọng rơm cứu mạng, vậy nên không được để vụt mất hắn được, nếu muốn đi thì phải đưa theo cô đi cùng.
" Đừng hòng bỏ tôi một mình" - Tiểu Hắc cắn răng nghiến lợi.
Trong mắt người đàn ông chợt phát ra tia sáng, khoé môi hắn không tự chủ mà nhếch lên:
" Gì thế? Sáng sớm còn lạnh lùng hắt hủi ta mà bây giờ lại không chịu buông, em đúng là sáng nắng chiều mưa. Thích ta rồi phớ hơm\~".
Conmeno, nếu như không phải vì sợ bị con báo này bám theo thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893260/chuong-33.html