Đã ba ngày kể từ lúc cô được đưa về dinh thự, nằm ở trên giường nhìn cơ thể vốn đã đầy sẹo nay lại có thêm vài vết thương mới, Tiểu Hắc nhàn nhạt cười.
Cô chợt nhớ đến lời cười nhạo của những kẻ kia, những vết sẹo này ngay cả cô nhìn thấy còn cảm thấy ghê tởm thì nói gì đến những người khác.
Trong lòng chợt hiện lên hình ảnh của hắn, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng, liệu hắn có chê bai cô hay không?
Hôm nay hắn không đến, từ lúc bác sĩ nói vết thương của cô phần lớn sẽ để lại sẹo thì hắn cũng mất tăm.
Cô gái nhìn chua chát cười rồi hít một hơi.
Xích Hương Hương cũng thường xuyên đến thăm cô, nhìn thấy gương mặt không có sức sống của Tiểu Hắc, thập tam công chúa gượng cười:
" Hoàng huynh dạo này khá bận cho nên chắc là không có thời gian đến thăm cô".
" Tôi biết".
"..........".
Lời nói ra lại khiến cho bầu không khí ngại ngùng càng thêm nặng nề, Xích Hương Hương không thoải mái chỉ có thể lãng sang chủ đề khác.
Ngày ngày trôi qua, có thập tam công chúa bầu bạn khiến cho Tiểu Hắc đỡ cô đơn hơn.
Ngày thứ bảy trôi qua, người đàn ông vẫn chưa một lần xuất hiện, rốt cuộc là bận bịu đến thế nào mà chỉ ghé đến nhìn một cái cũng chẳng có?
Ha, Tiểu Hắc, mày thế này là đang trách móc người khác ư? Mày có tư cách gì chứ?
Cô gái nhỏ nằm trên giường, đôi mắt mang theo u buồn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893129/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.