Nhìn thấy hắn ngày ngày đều ở bên Mễ Lộ, trong lòng cô chợt hẫng đi một nhịp. Đây gọi là mất đi ròi mới biết hối hận có đúng không?
Sau vài tháng điều dưỡng thì cơ thể của cô cũng khá hơn, vết thương được bôi dược liệu quý nên vết sẹo cũng không có nhiều. Dù thế thì mười ngón tay vẫn để lại vài vết lõm vào do bị hình cụ kẹp vào.
Trước kia, cô luôn cảm thấy bản thân dù có bị sẹo thì cũng chẳng có vấn đề gì, chúng hệt như chiến tích công nhận sự cố gắng, nhưng lúc này thì Tiểu Hắc chỉ muốn dùng dao lóc tất cả những vết sẹo trên cơ thể đi. Lần đầu tiên cô cảm thấy nữ nhân da dẻ mịn màng thực sự đáng ngưỡng mộ, nếu là nam nhân thì đương nhiên cảm thấy cơ thể thế này thực sự mất hứng.
Tiểu Hắc ngồi ở trong đình viện nhỏ ở giữa hồ, nhìn chim bay trên trời, đàn cá bơi lội trong nước tự do tự tại, người cô ở đây nhưng linh hồn thì không, hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.
Những ngày gần đây hắn hầu như không có ở dinh thự, nếu có thì cũng sẽ có Mễ Lộ ở bên cạnh.
Mặt hồ yên ả đột nhiên có vài giọt nước rơi xuống, chính cả bản thân cô cũng nghĩ trời đang mưa cho đến khi cảm nhận được hai má ấm và ươn ướt, đưa tay lên sờ nhẹ.
Cô đang khóc ư?
Tiểu Hắc khó tin lau đi giọt nước mắt đang chảy dài, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Có lẽ cô biết lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893127/chuong-102.html