Mễ Lộ chẳng còn chút sức lực, tựa người vào thanh sắt để cơ thể có thể trụ lại rồi mở miệng khinh thường khi quan sát thấy cơ thể của cô gái đối diện:
" Cái cơ thể chi chít sẹo đó nhìn vào đã thấy tởm chết đi được, vậy mà tam điện hạ vẫn có hứng thú, đúng là sở thích khác lạ nha. So với một nữ tội nhân như ta thì cô một gốc cũng chẳng bằng, dù có khoát lên mình gấm vóc đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào che giấu được sự thấp hèn đâu".
Tiểu Hắc nhìn cô ta rồi thờ ơ đồng tình:
" Ừ, dù có chê bai tôi hết lời thì cũng chẳng thể nào cứu vớt được tình trạng chật vật của cô lúc này đâu".
" Mày nói cái gì hả?!".
Mễ Lộ vươn tay ra khỏi song sắt đó như muốn tóm lấy Tiểu Hắc, ánh mắt căm tức muốn giết người nhưng cũng chẳng hề khiến cho cô gái nhỏ sợ hãi mà run rẩy.
" Trước khi làm hộ vệ, tôi từng đối mặt với không ít loại người, cũng từng chém qua vô số kẻ, cô nghĩ chỉ cần trợn to mắt rồi gào thét thì sẽ làm tôi sợ sao? Có lẽ những kẻ dưới trướng cô sẽ sợ hãi rồi quỳ xuống, nhưng tôi thì không. Doạ dẫm thì cũng phải biết được đối tượng bản thân muốn doạ là ai chứ?".
" Mày đến đây là để cười nhạo tao đúng không? Mày thắng rồi, nhưng mày nghĩ tương lai cũng sẽ tốt đẹp giống thế này hay sao?".
Tiểu Hắc trên gương mặt chẳng có lấy một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893101/chuong-112.html