Xích Đế ngồi trên ghế đẩu ngẩng mặt lên trời, những áng mây bồng bềnh mềnh mại tựa như bông khiến trong lòng của bất cứ ai khi nhìn thấy cũng cảm thấy yên bình, nhưng trong lòng ông vẫn tràn ngập tâm sự không thể giải bày cùng ai.
Dù nhìn lên trời nhưng ông lại chẳng ngắm mây, chỉ vô định thất thần nhìn một chỗ.
Nhìn con trai và người con gái nó yêu nắm tay nhau đầy hạnh phúc ông cũng ước chính mình có thể được như thế.
Giá như khi xưa ta thổ lộ tình cảm của bản thân cho em biết, giá như ta tôn trọng và chịu lắng nghe ý kiến của em chứ không phải giam cầm áp bức thì có lẽ hai ta bây giờ đã khác nhỉ?
Người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái rồi kéo đi, Tiểu Hắc có chút bất mãn liền chau mày:
'' Em chẳng nói được câu nào với bệ hạ đã bị anh kéo đi rồi, con người anh đúng thật là...".
" Em chán anh rùi sao?".
Nghe thấy hắn nói giọng dẹo cô nhíu mày chất vấn:
" Bảo em đến đây không phải là anh hay sao? Bây giờ đến rồi lại chẳng cho nói câu nào, anh muốn em tức chết đúng không?".
" Anh chỉ sợ em cảm thấy bất an khi bị hỏi quá nhiều thôi\~".
Cô lườm hắn, Xích Diễm cũng biết ý thu lại biểu tình giả trân, hắn đưa tay lên chóp mũi gãi gãi vài cái chữa ngượng rồi hắng giọng:
" Sau này sẽ còn có nhiều cơ hội mà, thực ra anh cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-hoang-nho-cua-tam-hoang-tu/2893099/chuong-113.html