Tiêu Yến ngủ một giấc thật sâu, bao nhiêu mệt mỏi vẫn còn in rõ trên gương mặt xinh đẹp đó. Tôn An Kỳ và ba mẹ cô vẫn túc trực bên cạnh, một bước cũng không rời.
Từ trong khoé mắt, hai giọt nước mắt cứ thế mà lăn dài ra, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó lại khổ sở. Cô đang mơ, mơ một giấc mơ rất đáng sợ. Trong giấc mơ đó, chiếc xe nổ tung, trên người cô dính đầy máu của Hàn Thước. Anh được đưa vào phòng cấp cứu, thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu nhưng vẫn chưa có kết quả.
Lời nói của An Nhi lại văng vẳng bên tai, nụ cười điên dại của cô ta nhìn vô cùng đáng sợ.
"Tiêu Yến! Thứ mà tao không có được thì mày cũng đừng mong có được."
Câu nói đó cứ lập đi lập lại, hệt như một đoạn ghi âm cứ tua đi tua lại trong đầu cô. Hình ảnh ai đó xuất hiện, giọng nói của ai đó lại vang lên.
"Đừng sợ! Có anh đây rồi."
Giọng nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi tan biến vào trong khoảng đen tối tăm kia. Tiêu Yến giật mình, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến cô khó chịu mà che miệng lại. Cô...đã bước vào giai đoạn thai nghén.
"Con tỉnh rồi! Còn chỗ nào không khỏe không?"
"Mẹ...Con...Con không sao."
"Con làm mẹ lo quá."
"Con xin lỗi! Anh ấy..."
"Vẫn đang ở trong phòng cấp cứu."
Cả bầu không khí lại trở nên im lặng. Đã hơn sáu tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có kết quả, cô thật sự sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778538/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.