Cơ thể run rẩy đi đến trước mặt Tiêu Yến, Tôn An Kỳ ngồi quỳ gối bên cạnh cô, hai cánh tay kéo cô ôm vào lòng mình. Mẹ của Tiêu Yến nhìn thấy con gái mình đau lòng cũng muốn lao tới ôm lấy cô để dỗ dành. Nhưng kết quả lại bị ba Tiêu giữ lại. Có lẽ trong lúc này, nên để hai người họ tự an ủi nhau sẽ tốt hơn.
Tiêu Yến dựa vào lòng Tôn An Kỳ, hai cánh tay mảnh mai ôm lấy bà rồi khóc nức nở. Tôn An Kỳ nhẹ nhàng vỗ về cô,. nhưng Tiêu Yến biết bà còn đau lòng hơn cô gấp trăm ngàn lần, chỉ là...Bà không muốn thể hiện ra mà thôi.
"Yến Yến! Đừng khóc. Thằng nhóc đó sẽ không sao đâu."
"Mẹ ơi..."
"Ngoan! Mẹ đưa con đi thay đồ rồi xử lý vết thương trước được không?"
"Con muốn ở lại đây..."
"Không được! Con nghĩ xem, nếu nó tỉnh lại mà thấy con như thế này thì nó sẽ đau lòng lắm."
Tiêu Yến ngước mắt lên nhìn, lại bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng của bà, lòng cô như thắt lại. Con trai bà đang ở trong phòng cấp cứu, bà phải đau lòng đến nhường nào. Vậy mà...Vậy mà vẫn ngồi đây lựa lời an ủi cô. Cô không thể để bà lo lắng, cô phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa tinh thần cho bà và cho cả đứa con trong bụng mình.
"Nào! Đứng dậy, mẹ đỡ con."
Hai người phụ nữ vốn mỏng manh yếu đuối, giờ lại phải gồng mình để làm chỗ dựa cho đối phương. Thử hỏi ai nhìn thấy cảnh này mà lại không đau lòng, anh chứng kiến cảnh này mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778537/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.