Ở một nơi khác, Hy Y tỉnh lại liền nhìn thấy khung cảnh quen thuộc. Cô mở mắt nhìn xung quanh, đây...là Diệp gia. Cô bị bắt trở về Diệp gia rồi. Chẳng những bị bắt trở về mà tay của cô còn bị khoá vào chiếc giường nữa chứ. Đây... Chính là muốn giam lỏng cô sao?
Không được! Cô nhất định phải rời khỏi đây, nếu không thì bọn họ sẽ bắt cô phải kết hôn với người mà cô không yêu. Còn có Văn Thành, anh không tìm được cô, chắc chắn là sẽ rất lo lắng. Không được! Bằng mọi giá cô phải trốn khỏi đây.
Cánh cửa phòng mở ra, Diệp Mặc Ân đi vào, ánh mắt nhìn Hy Y đầy sự tức giận. *Bạch Đan cũng đi theo phía sau, vừa đi vừa không ngừng nhỏ giọng nài nỉ.
"Ông ơi! Nó chưa hiểu chuyện, ông đừng làm khó con."
"Chưa hiểu chuyện. Chính vì có người mẹ như bà nên nó mới tùy ý như vậy đó. Bà nói xem, có đứa con gái nào như nó không? Bỏ nhà đi biền biệt suốt hai năm trời."
"Nhưng mà ông từ từ khuyên bảo con. Đừng đánh nó..."
"Đánh nó? Tôi đánh nó khi nào?"
Bạch Đan nhất thời không thể trả lời được. Đúng là Diệp mặc Ân chưa đánh Hy Y bao giờ. Nhìn thấy Hy Y bị khóa tay trên giường, người làm mẹ như bà thật sự là rất đau lòng. Bà đi về phía cô, bàn tay đưa lên kéo cô ôm vào lòng.
"Con gái của mẹ, con chịu khổ rồi."
"Mẹ! Mẹ thả con ra đi."
"Thả mày ra để mày tiếp tục bỏ nhà đi nữa sao?"
Diệp Mặc Ân vừa đi tới trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778524/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.