Một tháng sau, Tiêu Yến mở một quán cà phê ở trước con đường nhỏ gần đường lớn, lấy tên là Lưu Ly...
Trước đây khi còn làm vợ của Hàn Thước, mọi chi phí sinh hoạt của cô đều là do anh lo liệu. Dù rằng những ngày tháng đó cô sống không vui vẻ gì, nhưng nếu như nói về mặt tài chính thì rất tốt. Giờ rời xa anh rồi, cô phải tự mình lo cho mình thôi.
Cô không có cơ hội học hết đại học, lại chưa từng đi làm bất cứ việc gì. Nhưng mở một quán cà phê mà nói, với cô cũng khá dễ dàng. Bằng số tiền mà cô tích góp được, cộng thêm khoản tiền tiết kiệm của ba mẹ cô để lại, xoay sở một chút vẫn tính là tạm đủ.
Quán đã mở, tiếp theo là phải tuyển nhân viên. Thế là cô lên mạng xã hội, vào mục việc làm và dán thông báo tuyển người phụ bán quán cà phê kèm theo số điện thoại để liên lạc.
Rất nhanh sau đó, điện thoại của cô đã có người gọi đến.
"Alo!"
"Xin chào! Chị tìm người phụ bán quán đúng không ạ?"
"Đúng vậy!"
"Chị cho em xin địa chỉ quán nha. Em muốn xin vào làm."
"Được! Chị sẽ gửi địa chỉ cho em!"
Ba tiếng sau...
Sau khi vật lộn với cái google map thì Liễu Hy Y cũng tìm được đến quán cà phê Lưu Ly. Cô đứng nhìn sơ qua một chút, xung quanh quán đâu đâu cũng là những khóm hoa lưu ly tím. Có lẽ chủ nhân của quán này thích lưu ly...
Đỗ chiếc xe đạp điện ở đó, Hy Y đi vào trong, cô khẽ khàn cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778496/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.