"Theo tôi tới bệnh viện. Cô nhất định phải phá bỏ cái thai này."
Câu nói của anh hoàn toàn đạp đổ mọi sự hy vọng của cô. Tiêu Yến lắc đầu, đưa tay lên che bụng, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô nói với anh, giọng nói run rẩy mang theo cả ý thù địch.
"Tôi sẽ không đi theo anh đâu! Hàn Thước, anh không thể bắt tôi bỏ nó được."
"Cô dám chống đối tôi?"
"Tôi... Tôi chỉ muốn bảo vệ con của tôi mà thôi."
Cô chỉ muốn bảo vệ con của mình mà thôi. Cô không thể mất nó. Nó là hy vọng, là lý do, là động lực duy nhất để cô tiếp tục sống. Bằng mọi giá...cô nhất định phải bảo vệ nó.
Hàn Thước đứng đó, bất lực nhìn dáng vẻ chống đối của Tiêu Yến. Chắc chắn cô nghĩ rằng anh rất tàn nhẫn, rất độc ác. Độc ác đến mức muốn giết cả con ruột của mình. Nhưng mà Tiêu Yến, cô có biết không, tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì cô...
"Cô nghĩ mình có thể sao?"
"Hàn Thước...Tại sao vậy? Tại sao anh... đến cả con của mình cũng không tha?"
"Bởi vì cô không xứng..."
Người đàn ông đi từng bước thật chậm đến trước mặt cô. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào gương mặt đẫm nước, ngữ điệu trong giọng nói sắc bén đến mức có thể giết người.
"Cô không xứng để mang thai con của tôi. Nó... không nên xuất hiện..."
Lời chưa nói hết, anh đã lãnh trọn một cái tát của Tiêu Yến. Cô tức giận tát một cái thật mạnh vào gương mặt người đối diện, cô cắn chặt môi dưới, tức giận đến run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778487/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.