Lễ tang của Diệp Thanh Anh diễn ra trong ba ngày. Cả ba ngày đó, Hàn Thước đều luôn ở bên cạnh Tiêu Yến, một bước không rời.
Đến ngày cuối cùng, khi thân thể của bà được an táng bên cạnh mộ của Tiêu Tuấn, thì lễ tang cũng hoàn thành. Tiêu Yến đứng đó, đôi mắt u buồn nhìn hai ngôi mộ, bờ môi xinh đẹp cũng khẽ nở ra một nụ cười.
"Ba! Mẹ! Cuối cùng hai người cũng có thể ở bên cạnh nhau rồi. Nhưng mà...Hai người thật nhẫn tâm, tại sao lại không đưa con đi cùng? Quãng đời còn lại, con phải sống tiếp thế nào đây?"
Lời nói đau lòng của cô gái nhỏ khiến những người có mặt không khỏi chạnh lòng. Cô gái nhỏ này... thật đáng thương.
Đoàn người rời khỏi nơi nghĩa trang lạnh lẽo, hai ngôi mộ nằm cạnh bên nhau. Tiêu Yến khẽ quay đầu lại, cô mơ hồ nhìn thấy ba mẹ mình đang mĩm cười vẫy tay với cô. Cô mĩm cười, trong đáy mắt hiện lên vài giọt lóng lánh. Vậy là hai người đã hạnh phúc bên nhau, đợi con nhé, con sẽ sớm gặp lại hai người...
______________
Bảy giờ tối...
Hàn Thước nấu cho cô bữa tối sau đó cho cô uống một liều thuốc an thần. Dưới tác dụng của thuốc, Tiêu Yến nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hàn Thước ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn run rẩy đặt lên chiếc bụng phẳng phiu, ở đó đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ. Anh khẽ vuốt ve chiếc bụng cô, đôi môi mỏng mím chặt, trong mắt hiện lên vô vàng đau khổ.
"Con yêu...Ba xin lỗi. Vì bảo vệ cho mẹ con đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/778486/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.