"Hàn tổng! Vợ anh say rồi, đang làm loạn ở đây nè!"
Đôi mắt lạnh lùng phóng ra vài tia sát khí. Văn Thành ở bên kia đã bắt đầu cười thầm. Cậu ta đang tưởng tượng ra vẻ mặt của Hàn Thước, chắc là đen hơn cả lọ nồi rồi. Haha...
"Địa chỉ!"
"À ừ...Quán nhậu bình dân cách nhà anh khoảng hơn tám trăm mét."
Bíp bíp.
"Tắt máy rồi!"
Văn Thành thích thú cười lớn. Anh phải chuẩn bị tinh thần để hóng hớt mới được.
Năm phút sau...
Bóng người cao lớn bước vào, khí tức lạnh lẽo trên người anh ta khiến cho những người có mặt trong quán tỏ ra khá e dè. Anh sải bước đi thật nhanh đến chỗ của Tiêu Yến. Cô đang giành lon bia với Văn Thành, cả gương mặt đỏ ửng vì say.
"Đưa cho tôi... Tôi muốn uống mà..."
"Mợ chủ, mợ say rồi."
"Không... tôi không có say."
"Mợ mợ! Chồng của mợ đến rồi kìa."
"Chồng... Chồng nào? Bà đây làm gì có chồng?"
Văn Thành nén cười, cắn chặt môi dưới, đưa ánh mắt hiếu kỳ về phía người đàn ông. Hàn Thước cúi đầu nhìn Tiêu Yến, đôi mắt sâu không thấy đáy, lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông.
||||| Truyện đề cử: Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh |||||
Cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, Tiêu Yến ngước mắt lên nhìn, hình bóng ai đó xuất hiện trong đôi mắt của cô. Văn Thành ở bên cạnh tủm tỉm cười phụ hoạ.
"Mợ! Mợ có nhận ra anh ấy không?"
"Ợ! Anh ta là ai?"
"Tiêu Yến! Cô có giỏi thì lặp lại lần nữa xem!"
Mặc dù đã không còn tỉnh táo, nhưng khi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/252365/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.