Ba ngày sau...
Tiêu Yến đang loay hoay chuẩn bị bữa tối thì nghe tiếng động cơ xe bên ngoài. Chắc là Hàn Thước đã trở về rồi. Suốt ba ngày qua, anh và cô sống khá hoà hợp. Mặc dù không có tình cảm lắm nhưng anh cũng không còn làm khó cô nữa.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Tiêu Yến theo thói quen thuận miệng hỏi.
"Anh về rồi sao?"
Cô xoay người lại, hiện trong mắt cô là hình ảnh Hàn Thước ôm eo một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô ta có gương mặt rất đẹp, đôi mắt to tròn nhìn rất vô tư, đôi môi nhỏ nhắn, sóng mũi cao cao. Cô gái nhỏ gật đầu, mỉm cười với cô.
"Xin chào! Tôi là Jerry! Là..."
"Cô ấy là người mà sau này sẽ kết hôn với tôi."
Tiêu Yến khó khăn kéo ra một nụ cười gượng gạo.
"Tôi... tôi là Tiêu Yến. Là... giúp việc của cậu Hàn."
Câu nói thốt ra, trái tim cô đau âm ỉ. Vốn đã nói là sẽ không yêu anh nữa, nhưng sao bây giờ... vẫn cứ thấy đau.
Tiêu Yến cúi đầu, trầm ngâm không nói. Jerry nhìn Hàn Thước, biểu cảm không biết phải nói gì. Cuối cùng vẫn là im lặng.
"Từ hôm nay cô ấy sẽ ở lại đây! Cô phục vụ cô ấy cho tốt."
"Tôi hiểu."
Hàn Thước nắm tay Jerry đi lên tầng. Cô nhìn theo bước chân hai người, đôi mắt u sầu lại rơi lệ. Đưa tay lên lau nước mắt, tự dặn lòng thôi phải tập quên đi. Có một loại duyên phận mà người ta gọi đó là nghiệt duyên. Chính là hai người đã định sẵn không thuộc về nhau, nhưng thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-cung-cua-anh/252364/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.