Chú mèo con giật mình tỉnh ngủ, hoảng hốt bởi cơn ác mộng mà bật dậy, hai sợi lông ngốc trên đầu cứ rung rinh như ăng-ten.
Huân cũng bị tiếng động của cậu làm cho tỉnh giấc, mơ màng chớp mắt. Hắn nhìn bầu trời bên ngoài vẫn còn tối mịt, rồi vươn chân nhỏ định ấn hai sợi ăng-ten kia xuống, nhưng khi buông tay ra, chúng lại quật cường bật trở lại.
Người máy đang cố bắt chước thói quen sinh hoạt của con người để ‘ngủ đông”, nó dựa tường thì bỗng nhiên chương trình kích hoạt khi phát hiện sự bất thường. Đèn ở mắt nó sáng lên, giọng điện tử bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lê Ngạo vẫn còn đội chiếc mũ hình cún con, ánh mắt ngơ ngác nói: “Tớ mơ thấy ba ba.”
Con người đều nói “ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó”, người máy cố gắng phân tích: “Đó là vì cậu quá nhớ bệ hạ.”
Mèo con ngốc nghếch chớp mắt, cái đuôi cuộn lại một chút, đồng tình với lời giải thích này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Nhưng mà…” Cậu do dự, hai chân nhỏ xoa xoa mặt: “Tớ còn mơ thấy… một đám sương đen, giống như rất nhiều sợi len đen đang cựa quậy, rồi bên trong có một đôi mắt màu xanh lam lóe ra.”
Nếu là một phụ huynh bình thường, có lẽ họ sẽ nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ là mơ thôi, đừng sợ”, hoặc trách móc “Ban ngày ham chơi quá nên mới nghĩ vẩn vơ.”
Nhưng người máy thì không. Nó biết mèo con chân ngắn này đặc biệt đến nhường nào, vì thế nó bước tới, xách tiểu quái vật trên đầu mèo ra, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-thong-tri-the-gioi/4701161/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.