“Là anh!” Lê Ngạo nhận ra người đó là ai: “Một đồng!”
Bạch Vân Quân là một người có đầu óc linh hoạt, tiếp nhận biệt danh của mình rất tốt. Anh ta hạ thấp người, cung kính đưa bàn tay ra trước mặt mèo nhỏ.
Lê Ngạo không hiểu lắm đây là ý gì, nhưng theo bản năng đưa tay, đặt móng vuốt vào lòng bàn tay anh ta.
Bạch Vân Quân cong mắt, thực hiện một nụ hôn tay với vị quân chủ tương lai của Delphi: “Nguyện hào quang của ngài vĩnh viễn lưu truyền.”
Ngay sau khi chạm tay, Bạch Vân Quân lập tức rời ra, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh hót, rất chuẩn mực. Sau đó, anh ta cũng thực hiện nghi lễ tương tự với Ryan.
Đến đây, hai vị tiểu điện hạ đã hoàn thành phần xuất hiện của mình, phần còn lại là việc của người lớn.
Lê Ngạo được Brenna đưa vào trong. Đi theo bên cạnh cậu, Huân chớp chớp mắt.
“Lê Ngạo!” Cục than nhỏ đội trên mình đầy châu báu lấp lánh, nhảy đến bên cạnh cậu mèo nhỏ. Chân ngắn của hắn nâng tay Lê Ngạo lên, không chút do dự mà ngậm vào miệng.
Huân ngậm tay Lê Ngạo, thực hiện cái lễ hôn tay kỳ lạ mà nó tự học được: “Nguyện Lê Ngạo lên được một trăm kg.”
Hôn! Cọ! Phải che phủ hết mùi của người khác!
So với lời chúc khó hiểu của Bạch Vân Quân, lời của cún con rõ ràng hợp ý mèo dũng mãnh hơn. Đôi mắt Lê Ngạo lập tức sáng lấp lánh, cậu ôm lấy cún con của mình, dùng sức cọ lại: “Huân cũng phải một trăm kg! Phải mập ú!”
Hai nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-thong-tri-the-gioi/4701160/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.