Đã 7 giờ hơn, trời vẫn mưa xối xả. Ngoài đường, bóng người thưa thớt dần
Trong căn nhà ven phố, sự im lặng bao trùm lấy không gian. Hai bóng người ngồi trầm ngâm, mặt đối mặt
"À này... nhóc. Anh còn chưa biết tên nhóc đâu đấy
Với lại,... nếu như người khác bảo em về nhà của họ
Em... cũng sẽ đi sao?"
Trạch Việt vô cùng khó hiểu, chỉ nhẹ giọng: "Ca ca, nhìn em dễ dãi lắm sao?"
Thật sự là dễ dãi mà, nếu không sao lại có thể đi theo người lạ được chứ.
"Ấy, anh còn chưa biết em tên gì, bao nhiêu tuổi đâu đấy
Hay là,... để anh giới thiệu trước đi ha, tên của anh là Tuyết Vọng Cơ. "Vọng" trong kỳ vọng, "Cơ" trong cơ hội. Nói chung là, tên của anh rất là ý nghĩa. Còn em thì sao, Tiểu Trạch ~"
"Em là Cố Việt Trạch. Mẹ em nói lúc bà ấy sinh em ra, trời mưa rất to. Mưa lớn đến nổi, cho dù có là sa mạc khô cằn, cũng sẽ trở thành vùng đất màu mỡ á. Cho nên, mẹ em đặt tên cho em là Việt Trạch - nguồn nước dồi dào ~"
Vọng Cơ vô thức lên một tiếng kinh ngạc, thì ra là thế. "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn cưng nhỏ con thế này, chắc cũng tầm 7, 8 tuổi gì đó ha"
"Nhìn em... nhỏ tuổi thế cơ ạ?", khuôn mặt bé con bây giờ có chút ngượng ngùng
"Nếu em nói em 13 tuổi,... ca ca có tin em không?"
Mặt Vọng Cơ trắng bệch, nhóc đùa anh đấy à??
"13 tuổi??? Em chỉ nhỏ hơn anh có 4 năm trong bụng mẹ thôi mà nhìn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-nha-toi-hac-hoa-roi/237742/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.