Giờ đã sang thu, bầu trời trong vắt một màu. Từng tia nắng đầu tiên của ngày nhẹ nhàng soi rọi vào từng ngóc ngách của thành phố Bắc Kinh hoa lệ. Cái se lạnh sớm mai len lỏi thật khẽ qua lớp kính cửa sổ, vờn lên thân ảnh bé nhỏ của người thiếu nữ đã ngoài đôi mươi.
Diệp Tử Đan cựa mình, đôi mắt hấp háy mệt mỏi, rồi mở dần, đón nhận những ánh nắng rực rỡ quấn lấy đôi đồng tử xanh ngọc. Nó uể oải ngồi dậy, tay với ngay lấy chiếc Iphone cũ mèm màu trắng, mở nguồn.
Trên màn hình là ảnh nó bên cạnh một người đàn ông mang vẻ đẹp trưởng thành, tóc đen vuốt ngược, mắt vàng mị hoặc. Khóe môi anh ta chỉ khẽ nhấc lên vì bị nó bắt phải cười để chụp ảnh.
Nó nhìn chiếc điện thoại hồi lâu, rồi thở dài một cái. Đã 3 năm rồi nhỉ... Thời gian trôi thật nhanh quá. Tâm trí nó lại trở nên nặng nề, hình ảnh hắn cứ hiện lên dồn dập, quấn chặt vào từng tế bào của nó, như nhắc nhở, như dày xéo. Diệp Tử Đan đột ngột buông tay, đánh rơi điện thoại xuống sàn, xong nó đấm đấm vào đầu mình, thả cho cơ thể ngã phịch xuống giường. Cứ mỗi lần nhớ về hắn là nó nhớ tới khuôn mặt của hắn trước khi chết, nhớ tới những lời thì thầm thật khẽ của hắn, nhớ rằng mình chưa vẹn chữ " tình ".
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Miễn cưỡng nhỏm dậy, nó nhặt điện thoại lên, đưa vào tai mà chẳng thèm xem là ai gọi đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/2192590/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.