Khóe môi Vu Hải trào ra cơ man máu, gã thở hồng hộc và trợn mắt nhìn Đại Vỹ. Gã càng cố gượng dậy thì lại càng bị hắn ghì xuống, theo đó là vài ba cú đấm đau thấu xương.
- Thằng nhãi yếu đuối, đó là tất cả những gì mày có à?
- Mày chưa biết hết đâu...
Đại Vỹ nghiến răng, xoay xoay bả vai rồi dùng hết sức bình sinh, đấm gã một cái trực diện. Mũi gã dập nát, bê bết máu, xung quanh hai gò má tím bầm. Hắn hổn hển thở, rồi ngồi vật ra sau, ánh mắt vẫn chưa nguôi phần giận dữ.
Ngọc Doãn lặng thinh. Anh chỉ nhìn chằm chặp vào thân ảnh đã bất động của Vu Hải, dõi theo cái hơi thở thoi thóp của gã. Anh đột ngột lên tiếng, chất giọng chua xót và nặng nề :
- Gã có thể đúng là một tên tâm thần, nhưng là một tên tâm thần khao khát tình yêu thương, khao khát một gia đình hoàn chỉnh.
-....
Đúng như Ngọc Doãn nói, nam nhân tên Vu Hải kia trông đáng thương hơn là đáng trách. Mặc dù gã đã làm nhiều điều ác, nhiều điều đáng ghê tởm, nhưng cuối cùng thì nó đều vì một chữ " tình " đã chôn chặt trong lòng gã. Lòng đố kị, hận thù điều khiển tâm trí con người, dẫn dắt ta đi theo con đường sai trái. Gã biết, đúng hơn thì gã hiểu, nhưng gã chọn bước trên những chiếc gai sắc nhọn của nỗi hận thay vì gạt bỏ quá khứ.
" Hồ gia vứt bỏ ta, là chúng biến ta thành thứ cầm thú mà người người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/2192585/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.