- A...
Vị bác sĩ trong chiếc áo blu trắng vứt que thử lưỡi vào túi rác, tay còn lại bấm bấm đầu bút bi, ghi chú cẩn thận vào hồ sơ bệnh án.
- Tình hình rất khả quan, tiểu thư đây cũng đã có thể nói chuyện trở lại.
- Cảm ơn bác sĩ! - Bà Diệp rối rít nói, nước mắt như sắp trào ra.
Bà nắm lấy tay con gái mình, âu yếm:
- Con sắp được về nhà rồi đấy, Tử Đan.
Nó khẽ gật đầu, xong trầm mặc chuyển tầm nhìn ra cửa sổ. Nam nhân kia đã hai ngày không tới, thật kì lạ? Bình thường luôn có mặt từ sớm tinh mơ, rồi tới khuya mới chịu rời đi, vậy mà giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Không có hắn ở đây, quả là cũng có chút buồn chán.
- Anh Vỹ... không tới hả mẹ? - Nó chậm rãi hỏi, nói chuyện vẫn có chút khó khăn.
- Con nên tập trung dưỡng bệnh, cậu ta mà không tới thì càng tốt.
- Điện thoại... của con... con muốn gọi điện...
Bà Diệp nghe nói thì lập tức lôi trong túi xách ra chiếc Iphone cũ, đặt vào tay con gái. Tử Đan gõ gõ màn hình vài lần, rồi lướt lên lướt xuống, nhưng sắc mặt lại trở xấu.
- Số của anh Vỹ... đâu rồi ạ?
- Mẹ xoá rồi.
Bà Diệp nói dứt khoát, tay giật lại luôn chiếc điện thoại. Xong, bà giả vờ lúi húi dọn đồ trên mặt bàn, né tránh ánh mắt khó hiểu của nó.
- Sao mẹ làm thế?
- Con với cậu ta, tốt nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/2192576/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.