Hồ Lã Thanh bất ngờ xuất hiện ở giữa đường quốc lộ, đôi mắt hổ phách băng lãnh nhìn xác Dương Bạch đã nằm bất động. Nhỏ vận váy ngắn với áo khoác gió, tay ôm khẩu súng trường có lẽ phải cao hơn phân nửa cơ thể mình. Lã Thanh tặc lưỡi, đập cốp nòng súng xuống đất, giọng gằn lại vẻ tức giận:
- Thấy tác hại của việc quá khích khi chiến đấu chưa?!
Lời đó có lẽ là nói với Cẩn Nhi, nhưng cô ta không đáp. Tay cô run rẩy đặt lên mắt, cảm nhận khoé mi đã cay xè, mọi thứ nhoè đi rồi chìm hẳn vào bóng tối. Thật nhục nhã! Thất bại trước đối thủ là điều cấm kị, giờ thì chính cô đã làm ô uế thanh danh của Hắc Hồ. Cô chua xót nói:
- Xin lỗi tiểu thư. Là Cẩn Nhi này kém cỏi, không làm được trò trống gì, nếu không vừa lòng, tôi xin dùng cái chết để tạ lỗi.
- Giờ mà còn nói nhăng nói cuội được sao? - Lã Thanh ném bao thuốc về phía Cẩn Nhi.
Cô chộp lấy, không khỏi bất ngờ nhìn chằm chặp nữ nhân trước mắt, rồi cũng gắng gượng châm một điếu, rít sâu thật sâu. Cô nhếch môi cười khùng khục, hai bên má ướt đẫm nước mắt.
- Hãy lên trực thăng nghỉ ngơi, hồi phục thì qua phụ tôi một tay. Trận này Hắc Hồ không được phép thua, tôi sẽ bắt tên khốn Drac phải quỳ xuống liếm giày tôi mới hả dạ.
Cẩn Nhi nấc lên vì vui sướng, rồi nghiến chặt răng, gật gật đầu chấp thuận. Vài thuộc hạ quen mặt eo quấn dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/2192575/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.