Tháng 11 đến cùng những cơn gió lạnh, những ánh nắng buổi sớm chỉ có thể khó nhọc xua màn sương dày lạnh lẽo. Tuyết rơi ngày một nhiều, tạo nên một khung cảnh trắng xoá đẹp tựa cổ tích. Cây cối trụi lá, chim chóc di cư, thanh âm yên tĩnh bao trùm khu phố nhỏ ở trung tâm Bắc Kinh hoa lệ.
Diệp Tử Đan bị những tia nắng đầu ngày rọi tới, mi mắt mới động đậy, khẽ hé ra. Đôi mắt màu xanh ngọc đẹp đẽ đảo quanh phòng.
Nó uể oải ngồi dậy, gãi gãi đầu. Chiếc đồng hồ điện tử hình Hello Kitty đã hiện 4:50 sáng. Tử Đan thay đồ rồi vội vã chạy xuống bếp, vui vẻ nấu bữa sáng. Hôm qua nó đã nhận điện của Lã Thanh báo Đại Vỹ đã tỉnh, lại còn nhất quyết đòi gặp nó, tiếc là tối qua mẹ nó không cho đi, còn nhốt luôn nó trong phòng, nên hôm nay nó sẽ làm vào món hắn thích rồi ghé bệnh viện thăm.
Ông Diệp đi từ trên tầng xuống, ngạc nhiên khi thấy cô con gái yêu đang đứng bếp nấu nướng, còn vừa làm vừa ngân nga.
- Tử Đan, dậy sớm vậy con? Bữa sáng để đấy ba làm được rồi.
- A, buổi sáng tốt lành ba! Con làm nhanh xong vào viện bây giờ, ba không phải động tay đâu ạ.
- Vào thăm Hồ Chủ tịch à?
- Vâng.
Nó cười rạng rỡ, cẩn thận xếp từng món vào hộp.
- Bữa sáng con làm xong rồi, chút nữa ba mẹ hâm lại là dùng được. Mà mẹ không thích con đi thăm Đại Vỹ lắm nên phiền ba...
- Rồi rồi. - Ông cười, xoa đầu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/139585/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.