Đã 1 tuần trôi qua từ hôm Trương Ngọc Ly tới chơi, và Tử Đan hiện tại vẫn lâm vào tình thế bất khả kháng, không đào thoát đi đâu được.
- Con bạn chết tiệt, dám bỏ mặc ta ở đây. - Nó vừa úp mặt vào gối vừa chửi rủa. - Mãi vẫn không nuốt trôi cục tức này.
- Hôm nay á?
Cẩn Nhi bất ngờ lớn giọng, vẻ hoảng hốt. Nó thấy thế thì chạy xuống ngay, ngó đầu vào phòng khách xem có chuyện gì.
- Tối qua cô ấy vừa gọi cho tôi xong, thật tuyệt quá đi mất!
Ngọc Doãn hí hửng chạy quanh Đại Vỹ, như muốn hắn ta chung vui. Còn hắn thì chỉ ngán ngẩm ẩn anh ra, quay sang Cẩn Nhi:
- Mọi người ở nhà cẩn thận, xong việc phải đưa người bị thương tới viện, và dọn dẹp vỏ đạn trước khi chúng tôi về.
- Rõ... - Cô đáp, mặt đen lại. "Phiền rồi đây, chiều nay tiểu thư về."
Tử Đan hoàn toàn khó hiểu sau khi nghe xong cuộc đối thoại. Ai về? Sao anh Doãn vui mà mọi người lại có vẻ sợ hãi thế? Với cả đi viện với cả dọn vỏ đạn là sao ta? Càng nghĩ càng bí lù tợn, nó đánh bạo khều vào áo Hồ Đại Vỹ, hỏi nhỏ:
- Này, anh đang nói về ai vậy?
- Em gái tôi, Lã Thanh. - Xong, hắn quay gót ra cửa luôn - Còn nữa... Cẩn Nhi, bảo vệ Tử Đan cho tốt, tôi không muốn lúc về nhà chỉ còn thấy xác không đâu.
- Vâng, tôi nhớ rồi.
_______
- Rốt cuộc là sao, cô kể tôi đi!
Diệp Tử Đan kiên trì nài nỉ Cẩn Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-mau-noi-yeu-toi-di/139576/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.