Tôi bước chầm chậm xuống tầng 2. Không biết phòng của Mộc Thượng Thần ở đâu nữa? Hai người bọn họ mà ở chung một phòng thì chắc là có chuyện thật.
Tôi tìm hiểu hồi lâu mới tìm được phòng của Mộc Thượng Thần. Bên trong im ắng khác thường, lẽ nào hai người bọn họ không ở chung phòng, hay là họ đã làm lành lại rồi?
Tôi nín thở gõ cửa. Vài giây sau đã có người mở cửa. Đó là Hàn Nặc Minh, quả nhiên, hai người họ đã làm lành rồi. Thật tốt quá!
"Cô tới đây làm gì?" Hàn Nặc Minh cất tiếng hỏi.
"Tôi...Tôi tìm Mộc Thượng Thần!" Đối diện với Hàn Nặc Minh, tôi chẳng bao giờ nói được bình thường cả.
Hàn Nặc Minh khẽ chau mày. Lẽ nào cậu ta nghĩ vì sao tôi lại gặp Mộc Thượng Thần chứ không phải là cậu? Haha! Tôi lại tưởng bở rồi.
Mộc Thượng Thần đi ra, trông hai người vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra ấy. Phải thế chứ, con trai sao có thể giận dai như con gái được.
"Tớ muốn nói chuyện với cậu một lát!" Tôi nhìn Mộc Thượng Thần hồi hộp nói.
Cậu ấy nghe vậy thì gật đầu. Đi qua Hàn Nặc Minh tới chỗ tôi. Cậu ấy chạm vào vai tôi rồi kéo tôi đi ra ngoài. Tôi khẽ ngoảnh đầu lại, sắc mặt chủ nhân của tôi trông khó coi vô cùng.
Mộc Thượng Thần đưa tôi ra ngoài sân phía sau nhà, phía sau được trồng nhiều cây, hơn nữa còn có nhiều hàng ghế được xếp gọn gàng nên cậu ấy đưa tôi tới đây cũng đúng.
"Vậy, cậu muốn nói gì với tớ?"
Tôi khẽ ngượng ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/200423/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.