"Y Nhi à! Như gậy có phải hơi quá không?" Hai cô bạn e ngại hỏi.
"Đúng! Tớ quá đáng lắm đúng không? Tớ đáng ghét lắm đúng không? Nên cậu ta lúc nào cũng khó chịu với tớ?" Tôi vừa nhìn hai cô bạn vừa hỏi.
"Không phải thế, nhưng..." Chi Lộ và Ninh Ngọc chẳng biết nói gì, đành phải im lặng.
Điện thoại tôi lại "tinh" lên một cái, màn hình điện thoại sáng lên, bức hình chụp chung của tôi và Hàn Nặc Minh lúc ở công viên sáng lên khiến tôi não lòng. Tại sao lúc đó tôi lại ngốc nghếch đặt bức hình này làm hình nền điện thoại cơ chứ.
Tin nhắn của Hàn Nặc Minh lại gửi đến liên tục, điện thoại tôi cứ reo lên liên hoàn.
"Đàm Y Nhi! Cô nghe máy đi!]
[Đàm Y Nhi! Cô ở đâu?]
...
Càng đọc tin nhắn, tôi càng muốn ứa nước mắt. Thật sự nhìn thấy cậu ta lo lắng như vậy, tôi cũng thấy khó chịu, nhưng mà...
"Đàm Y Nhi!" Giọng Hàn Nặc Minh đột nhiên phát ra từ phía cửa phòng.
Hàn Nặc Minh thở hổn hết đứng tựa tay vào thành cửa nhìn tôi với con mắt toé lửa.
"Cậu..." Tôi lùi về phía sau vài bước đè phòng cảnh giác.
"Sao cô rắc rối thế hả?" Hàn Nặc Minh bước tới nhìn chằm chằm vào tôi mà quát.
"..." Tôi không nói gì cả.
Cũng bởi thế mà Hàn Nặc Minh lại tức hơn nữa. Cậu đến trước mặt tôi, hai tay đấm một phát vào tường, tôi sợ hãi, giọng run run nói:
"Tôi không muốn làm tay sai cho cậu nữa! Cũng không muốn làm mèo của cậu nữa!"
"Cô dám?" Cậu ta trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-la-de-yeu-thuong/1325454/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.