Nhận thấy tín hiệu nguy hiểm, Kim Văn đứng thẳng người, không có lá gan kề sát lại Diệp Ly. Anh ta suýt chút nữa thì quên, lão đại có tính chiếm hữu rất cao đối với đồ của mình. Phàm đã là của hắn, tuyệt nhiên không có kẻ thứ hai được phép tiếp cận.
Hừng đông, khi bầu trời vẫn còn lưu luyến màn đêm đen, Trình Khắc Ngật ôm bé mèo trong lòng, vẻ mặt cuồn cuộn sát khí.
Hắn véo nhẹ mặt mèo, giọng điệu không mấy vui vẻ: "Dẫn em đi nhặt xác."
Mèo con gật gà gật gù mắt vẫn còn nhắm tịt, không đáp lời hắn, ngủ đến trời trăng mây đất không biết. Trên vẻ mặt người đàn ông xuất hiện tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, hắn ôm cục bông vào lòng, sải bước ra ngoài xe đã chờ sẵn.
Bảo Điện nhìn một hồi, căng mắt trông bóng người sau lưng hắn nhưng lại chẳng thấy đâu, bứt ra bứt rứt hỏi:
"Lão đại, cô gái kia đâu rồi?"
Hiển nhiên "cô gái" ở đây là Lưu Diệp Ly.
Trình Khắc Ngật ngả người ra sau ghế, để cục bông ấy nằm ngủ trên đùi mình, vừa xoa bộ lông mềm mại vừa trả lời:
"Ngủ rồi."
Thời khắc quan trọng thế này mà cô ta muốn ngủ? Goát đờ?
Thế nhưng anh ta ngẫm nghĩ lại, cô gái đó trông nhỏ nhắn mềm mại, nhìn qua là biết không có chút sức lực nào. Mang theo cô ta thì không vấn đề gì, đừng nói một Diệp Ly, một trăm Diệp Ly lão đại cũng bảo vệ được. Bất quá ai mà biết cô gái ngu ngốc kiêu ngạo đó lại ra vẻ ta đây gây rắc rối cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/meo-con-cua-ong-trum-mafia/454157/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.