Ta cắn môi, không thốt ra được lời nào. Một lát sau, cơn giận của Tháihậu từ từ lắng xuống, bà phất tay áo, quay người đi, nói: “Đứng lên đi!”
“Tạ ơn Thái hậu” Ta đứng dậy, lại nghe bà nói: “Ngươi đừng trách ai gia quá nặng lời, Hoàng thượng đăng cơ đã bốn năm, vậy mà vẫn chưa có hậu duệ,ai gia cũng rất lo lắng. Tuyển các người vào cung là để thiên triều takhai chi tán diệp, đó là trách nhiệm của các ngươi! Chuyện của tiềntriều, chắc hẳn người không phải không biết.”
Bàn tay giấu trongống tay áo hơi siết lại, ta thoáng kinh ngạc nhìn người trước mặt. Bànói bà vội vã như thế vì lo chuyện nối dõi của nhà Hạ Hầu. Nhưng việcnày nói đi cũng phải nói lại, chuyện của tiền triều, đương nhiên ta biết rõ, nếu không phải Hoàng đế Gia Thịnh có ít con cháu, hẳn nhiên cũngkhông tới gia tộc Hạ Hầu…
Vội thu lại tâm tư, có những chuyện takhông cần nghĩ quá nhiều. Dù hoàng vị của Hạ Hầu Tử Khâm từ đâu mà cóthì thiên triều hôm nay cũng đã là thiên hạ của Hạ Hầu gia. Mà ta, thânlà hậu phi, không nên suy đoán những chuyện này.
Thế nhưng hômnay Thái hậu nói với ta những lời này, dường như không chỉ lo lắng vềvấn đề nối dõi, mà còn có chuyện khác. Rốt cuộc là chuyện gì? Ha, tathật sự không nghĩ ra.
Ta cúi đầu đứng bên cạnh Thái hậu, nhưngbà vẫn im lặng, thật lâu sau mới nói một câu với vẻ sâu xa: “Lúc này chỉ còn cách sinh nhật của Hoàng thượng một tháng.”
Ta thoáng kinhngạc, mới nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010099/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.