Ta cắn môi, không thốt ra được lời nào. Một lát sau, cơn giận của Tháihậu từ từ lắng xuống, bà phất tay áo, quay người đi, nói: “Đứng lên đi!”
“Tạ ơn Thái hậu” Ta đứng dậy, lại nghe bà nói: “Ngươi đừng trách ai gia quá nặng lời, Hoàng thượng đăng cơ đã bốn năm, vậy mà vẫn chưa có hậu duệ,ai gia cũng rất lo lắng. Tuyển các người vào cung là để thiên triều takhai chi tán diệp, đó là trách nhiệm của các ngươi! Chuyện của tiềntriều, chắc hẳn người không phải không biết.”
Bàn tay giấu trongống tay áo hơi siết lại, ta thoáng kinh ngạc nhìn người trước mặt. Bànói bà vội vã như thế vì lo chuyện nối dõi của nhà Hạ Hầu. Nhưng việcnày nói đi cũng phải nói lại, chuyện của tiền triều, đương nhiên ta biết rõ, nếu không phải Hoàng đế Gia Thịnh có ít con cháu, hẳn nhiên cũngkhông tới gia tộc Hạ Hầu…
Vội thu lại tâm tư, có những chuyện takhông cần nghĩ quá nhiều. Dù hoàng vị của Hạ Hầu Tử Khâm từ đâu mà cóthì thiên triều hôm nay cũng đã là thiên hạ của Hạ Hầu gia. Mà ta, thânlà hậu phi, không nên suy đoán những chuyện này.
Thế nhưng hômnay Thái hậu nói với ta những lời này, dường như không chỉ lo lắng vềvấn đề nối dõi, mà còn có chuyện khác. Rốt cuộc là chuyện gì? Ha, tathật sự không nghĩ ra.
Ta cúi đầu đứng bên cạnh Thái hậu, nhưngbà vẫn im lặng, thật lâu sau mới nói một câu với vẻ sâu xa: “Lúc này chỉ còn cách sinh nhật của Hoàng thượng một tháng.”
Ta thoáng kinhngạc, mới nhớ ra vị trí hoàng hậu trong cung hãy còn để trống, chắcchuyện này vẫn cần Thái hậu phải lao tâm khổ tứ nhiều. Rồi lại nhớ những lời Cố Khanh Hằng nói khi ở Thượng Lâm uyển, khi ấy, các nước đều pháingười đến, thậm chí là hoàng đế của những nước ấy.
Thực tình ta cũng hiểu được điều Thái hậu lo lắng.
Đang nghĩ ngợi, thấy Thái hậu đã quay người, nói với ta: “Diêu Phi xảy rachút chuyện, chắc ngươi mới hồi cung cũng chưa qua Trữ Lương cung thămnàng ta, lần này đi cùng với ai gia đi!” Vừa dứt lời, bà đã đi ra ngoài.
Ta vội vã đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: “Thái hậu, tình hình Diêu Phi thế nào rồi?”
“Chỉ bị hoảng sợ chút thôi, không có gì đáng ngại.” Bà thản nhiên đáp. Thiển Nhi ở bên ngoài thấy bà đi ra, vội bước tới dìu.
Ta im lặng, theo sát bà.
Khi vừa tới đây, thấy bà thoải mái nằm tựa trên nhuyễn tháp để cung tỳ cắttỉa móng tay, ta đã thấy kỳ lạ. Trước đây, Thái hậu thương Diêu Phinhất, hôm nay nàng ta xảy ra chuyện, vầy mà bà lại có thể bình tĩnh nhưthế. Qua lời Thái hậu nói, ta cũng có thể nhận ra bà vẫn chưa hề tớithăm nàng ta, chỉ sai cung nhân đi thăm hỏi tình hình, hoặc có lẽ, chỉtruyền thái y tới hỏi mà thôi.
Suốt đường đi, Thái hậu không hề nhắc tới việc của Dụ Thái phi, đương nhiên ta cũng biết điều không nói.
Tới cổng Trữ Lương cung, từ xa đã trông thấy mấy phi tần đi ra từ bêntrong. Thấy chúng ta tới, ai nấy đều nhanh nhẹn hành lễ. Thái hậu khôngnhìn bọn họ mà đi thẳng vào trong. Khi đến cửa lại thấy một người đi ra, ta liếc nhìn, hóa ra là Thư Quý tần đã lâu không gặp.
Sắc mặt Thư Quý tần không được tốt, nàng ta chỉ cúi người chào chúng ta: “Tần thiếp tham kiến Thái hậu, Đàn Phi nương nương!”
Thái hậu đáp lời rồi hỏi: “Diêu Phi thế nào rồi?”
“Thưa Thái hậu, nương nương giờ đã tỉnh, Hoàng thượng đang ở bên trong.” Vừanói, vừa liếc ta một cái, khóe miệng thoáng có nét cười.
Ta đáp trả nàng ta một nụ cười, người có long thai hôm nay là Diêu Phi, đâu phải Thư Quý tần nàng ta, có gì mà đắc ý?
Nghe thấy vậy, Thái hậu im lặng không đáp, bước vào phòng.
Ta muốn đi theo, lại nghe Thư Quý tần đột ngột lên tiếng: “Nương nương,sao người còn cười chứ? Người thật sự không thấy sốt ruột chút nào sao?”
Ta cười mỉa. “Bản cung thấy ngươi cũng không sốt ruột, bản cung có gì phải nóng?”
Sắc mặt nàng ta thoắt đổi, định nói thêm gì đó nhưng bị ta ngắt lời: “Xemra Thư Quý tần đã quên chuyện lần trước bị Hoàng thượng cấm túc rồi, vậy thì hôm nay bản cung nhắc lại lần nữa cho ngươi, ở trong cung không nên quá nhiều lời.” Nói xong, ta không nhìn nàng ta, cất bước đi vào trong.
Người phía sau im lặng, không nói gì nhưng ta cũng cảm nhận được sự giận dữcủa nàng ta. Nghĩ lại một chút, khi vừa vào cung, ta mới chỉ là một cung tỳ bé nhỏ, còn nàng ta là quý tần nương nương địa vị tít trên cao. Nàng ta khi ấy kiêu ngạo biết bao, khiến ta bây giờ nghĩ lại cũng thấy cóchút hoảng sợ. Thế nhưng tiếp xúc rồi mới hay, dẫu nàng ta là quý tầnthì cũng phải dựa vào người khác mà sống. Ha, nhưng Tang Tử ta chưa baogiờ muốn sống như thế!
Thái hậu ngoái đầu nhìn ta, thấy ta đi theo nhưng cũng không nói gì.
Vào phòng, có cung nhân vội vã tới vén rèm cho chúng ta, gương mặt lộ ra ta mới biết hóa ra là Quyến Nhi.
“Thái hậu, Đàn Phi nương nương!” Nàng ta nhỏ giọng hành lễ.
Thái hậu khoát tay, nàng ta vội lui sang một bên. Người trong phòng cũngnghe thấy động tĩnh, ta vừa đi qua tấm rèm đã nghe thấy giọng hắn vanglên: “Sao mẫu hậu cũng tới đây? Trẫm nghe cung tỳ nói đêm qua người ngủkhông ngon, hôm nay rất mệt. Trẫm thấy người nên về nghỉ ngơi thôi, chỗnày không có chuyện gì.”
Lời hắn nói khiến lòng ta thoáng xúcđộng, ngoái đầu nhìn Quyến Nhi. Hóa ra Thái hậu dùng cái cớ này để không tới Trữ Lương cung sao? Thế sao giờ lại tới?
Ta đi vào bêntrong, hành lễ với hắn. “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Ánh mắtnhìn về phía nữ tử đang nằm nghiêng bên giường. Nàng ta nghe tiếng liềnmở mắt ra một cách yếu ớt.
Thái hậu vội vàng bước tới, ngồi xuống trước giường, quan tâm hỏi han: “Diêu Phi thấy thế nào?”
“Thái hậu…” Nàng ta định ngồi dậy, lại bị Thái hậu ấn xuống. “Được rồi, mấy thứ lễ nghi này miễn hết đi!”
Hạ Hầu Tử Khâm đưa mắt nhìn ta, mím môi không nói. Ta có phần xấu hổ, đành bước lại, nói: “Vừa hồi cung đã nghe nói tỷ tỷ xảy ra chuyện, khôngbiết giờ đã khá hơn chưa?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt nàng ta mớichuyển về phía ta, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười như có nhưkhông, nhẹ giọng đáp: “Đa tạ muội muội đã quan tâm, bản cung không sao!” Khi nói, nàng ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tử Khâm.
Sao takhông biết, lần này Hạ Hầu Tử Khâm tới Thượng Lâm uyển chỉ dẫn một mìnhta theo. Trong hậu cung này nhiều phi tần như thế, nhưng nàng ta mới làkẻ canh cánh chuyện này trong lòng nhất.
Nguyên Quang năm thứhai, nàng ta đi sau hắn một bước, về trước hắn một bước. Mà hôm nay, HạHầu Tử Khâm đưa ta theo cùng, nhưng vì nàng ta mà bỏ ta lại, quay vềcung trước. Chỉ bằng việc này, nàng ta có chuyện cũng thành không cóchuyện, vì thế mới giữ được nụ cười như trước, lại có thể đối xử với takhách sáo trăm bề.
Ta mỉm cười. “Nếu tỷ tỷ không sao thì tốt rồi, Hoàng thượng cũng không phải quá lo lắng.”
Nàng ta khẽ cười, không đáp.
Thái hậu nói: “Ai gia đợi ngày này lâu lắm rồi, giờ ngươi đã mang long thai, không thể để xảy ra chuyện lần nữa.”
Thái hậu nói vậy khiến mặt mũi Diêu Phi đỏ bừng. Bà ta đột ngột quay đầu,nói: “Diêu Phi tỉnh lại, thân thể hãy còn yếu, nhiều người quá sẽ làmphiền nàng ta nghỉ ngơi. Ai gia vừa lúc rảnh rỗi, ở lại nói chuyện vớinàng ta một lát.”
Rõ ràng ta trông thấy mắt Diêu Phi ánh lên nétkhông vui, lại nghe thấy Thái hậu nói: “Hoàng thượng đã ở đây lâu lắmrồi, sáng ra đã chạy gấp về nên cũng mệt mỏi, long thể quan trọng, mauvề tẩm cung nghỉ ngơi đi!”
Thái hậu đã nói như thế, Diêu Phi cũng không tiện nói gì, đành cắn môi, nói: “Đúng vậy, Hoàng thượng cứ vềcung nghỉ đi, thần thiếp vẫn ổn.”
Ta đưa mắt nhìn, thấy hắn gậtđầu rồi nói với Thái hậu: “Vậy trẫm về trước, mẫu hậu cũng đừng ở lạiquá lâu!” Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài
Thái hậu đưa mắt nhìn ta. Ta vội hành lễ rồi đi theo hắn.
“Cung tiễn Hoàng thượng, Đàn Phi nương nương!” Quyến Nhi đứng sau bức rèm châu hành lễ với chúng ta.
Triêu Thần và Sơ Tuyết ở bên ngoài thấy ta đi ra cùng Hạ Hầu Tử Khâm thìthoáng sững sờ rồi vội vàng hành lễ với hắn. “Nô tỳ tham kiến Hoàngthượng, Hoàng thượng vạn tuế!”
Hắn khoát tay, vẫn đi về phía trước.
Ta đưa mắt liếc nhìn hai cung tỳ. Triêu Thần biết điều, giật ống tay áo Sơ Tuyết, hai người chỉ đi theo từ xa.
Lý công công không biết lúc nãy đi đâu, giờ mới từ phía sau đuổi tới, nhỏgiọng hỏi: “Hoàng thượng khởi giá về Thiên Dận cung sao?”
Hắn lưỡng lự giây lát rồi lắc đầu, nói: “Trẫm không về cung, trẫm… Đàn Phi!” Hắn đột nhiên gọi ta.
Ta thoáng kinh ngạc, vội cất bước đi tới. Hắn khẽ nói: “Đi dạo với trẫm một lát!”
Nghe thấy vậy, Lý công công biết điều lui xuống.
Ta đi bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn người ở bên, thấy hắn khẽ nhíu mày, sắcmặt không được tốt. Hắn không nhìn ta, đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng nắmlấy tay ta, nhưng vẫn không nói một lời.
Ta mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì để phá tan bầu không khí kỳ lạ này. Vì bị hắn kéo nên bước chân ta chậm lại.
Trên đường đi, chúng cung nhân gặp chúng ta đều tự giác lùi sang một bên cúi người, hành lễ. Cung tỳ và Lý công công theo sau từ xa, không ai dámnói câu nào
Lúc này, có lẽ đã quá giờ Thân, trời đã tối hẳn. Ánhsáng tỏa ra từ những chiếc đèn lồng treo một bên hành lang chiếu lêngương mặt nhìn nghiêng với những đường nét rõ ràng của hắn, tạo nênchiếc bóng mờ nhạt. Ta chợt cảm thấy hoảng hốt, dường như chúng ta vẫncòn đang ở trong cánh rừng ở Thượng Lâm uyển, chưa hồi cung.
Ha! Cười giễu một tiếng, hóa ra, ta vẫn có chút tham luyến.
Hai người im lặng bước đi, cũng không biết đi được bao lâu, hắn đột nhiêndừng lại. Ta có chút kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt hắn. Ở phía đó, ta mơhồ trông thấy bụi hoa màu hồng trong ánh sáng yếu ớt, dù chưa lại gầnnhưng ta vẫn nhận ra đó là “Nguyệt nguyệt hồng” được Bắc Tề tiến cống.
Ta còn nhớ lần ấy gặp Tiểu Đào ở đây, còn bị Hạ Hầu Tử Khâm bắt được, hắncòn cố ra vẻ nghiêm khắc cho ta xem, thực ra là muốn biết tình hình củaDụ Thái phi. Thế nhưng giờ ta thấy hắn lại có thêm một tầng suy nghĩ.Bởi đây là vật tiến cống của Bắc Tề, còn một tháng nữa, người của Bắc Tề sẽ đến thiên triều mừng sinh nhật hắn. Cẩn thận nhìn người ở bên cạnh,một bên mặt của hắn chìm trong bóng tối, ta thật sự không nhận ra, rốtcuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát, hắn lại kéo ta đi về phía trước. Thực ra ta vẫn luôn canh cánh trong lòngchuyện của Phất Hy, nhưng ta biết giờ không phải lúc hỏi hắn. Ta chỉkhông biết, rốt cuộc mình có vị trí gì trong lòng hắn, liệc có tư cáchđể hỏi chuyện Phất Hy không?
Đi mãi, đi mãi, mới thấy phía trước là Lam Hồ.
Hắn không dừng bước, kéo ta đi thẳng tới đình nghỉ ở giữa hồ. Trên cây cầuuốn lượn, gió lạnh từ mặt hồ thổi tới khiến ta rùng mình. Ngày ấy, hắnngồi ở Lam Hồ tới hai canh giờ, thời tiết có lẽ còn lạnh hơn bây giờnhiều, ta cũng không biết rốt cuộc hắn làm thế nào mà chịu đựng được?
Kéo ta ngồi xuống, hắn mới thở dài, hai tay tựa lên lan can phía sau, ngẩng đầu, nhắm mắt lại. Ta cựa quậy, nhìn bộ dạng thoải mái của hắn, cũngmuốn tự tay như thế nhưng vừa nâng tay lên đã thấy đau nhói. Lúc này mới nhớ ra, ban sáng ta còn bắn cung ở Thượng Lâm uyển, kéo dây cung trongkhoảng thời gian lâu như thế, giờ nhất định sẽ rất nhức mỏi. Tự xoa bópvài cái, khi ngước mắt lên, ta mới phát hiện hắn đang nhìn mình chămchăm.
Ta nhất thời ngẩn người. Hắn khẽ cười một tiếng, kéo cánh tay ta lại, xoa bóp cho ta.
Ta kinh hãi, nhỏ giọng kêu: “Hoàng thượng…”
“Ừ.” Hắn đáp, lại hỏi: “Đau à?”
Ta nghĩ một lát, lắc đầu.
Dù thật sự đau nhưng ta lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Dẫu thời gian tậpbắn cung cùng hắn ngắn ngủi nhưng ta rất thõa mãn. Đau đớn lần này không tính là đau. Hồi còn nhỏ ở nhà, ta không nghe lời, phu nhân liền gọingười tới đánh, thực sự là không hề nương tay. Thứ đau đớn ấy mới là đau đến tận xương tủy, khiến ta phải nghiến răng nguyền rủa bà ta.
Ha, nghĩ tới ta lại thấy thật nực cười. Mỗi lần bị phu nhân đánh, ta đềuthầm nguyền rủa bà ta bị cha ta bỏ, nhưng nhiều năm trôi qua, phu nhânvẫn là phu nhân. Lời nguyền của ta chẳng qua cũng chỉ là thứ trẻ con tựan ủi mình mà thôi.
Hắn đưa mắt nhìn ta, đột nhiên bật cười. “Hóa ra nàng cũng là người sĩ diện như thế!” Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Khi còn nhỏ, trẫm học bắn cung, ngày nào cũng dậy từ khi trời còn chưa sáng, tới bãi tập bắn cùng thị vệ trong phủ. Hai, ba tháng liền giươngcung, cánh tay đau tới độ không cầm nổi đôi đũa, nhưng dù có như thếcũng không chịu từ bỏ, có đau nữa cũng phải tiếp tục tập. Nàng biết vìsao không?” Hắn ngước mắt nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới chuyện khi còn nhỏ với ta.
Mỉm cười nhìn hắn, ta lên tiếng trả lời: “Vì người là thế tử.”
Thế tử của vương phủ cũng giống như thái tử ở trong cung, phải thừa kế mọithứ trong vương phủ, bởi vậy hắn nhất định phải mạnh mẽ hơn người kháctrong tất cả mọi việc, chuyện gì cũng phải chịu gian khổ.
Mắt hắn hơi sáng lên, cười bất đắc dĩ. “Thế nên yêu cầu của mẫu hậu với ta từ trước tới nay đều rất cao.”
“Bởi vậy mới có Hoàng thượng của ngày hôm nay.” Ta tiếp lời hắn.
Hắn ngẩn người, thở dài một tiếng. “Đúng vậy, vậy nên mới có trẫm của ngày hôm nay.”
Nghĩ một lát, ta hỏi hắn: “Vậy sao Hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn cung?”
Hắn không trả lời ngay, mãi một lúc sau mới đáp: “Vì trẫm thích bắn cung.”
Trong lòng ta chợt thấy hồi hộp, hắn nói hắn thích bắn cung, bởi vậy cũng muốn dạy ta bắn cung…
Ta nhìn hắn nhưng hắn không nhìn ta, lực trên tay vẫn nhẹ nhàng. Hai người đều không nhắc tới chuyện đột ngột hồi cung, cũng không nói tới chuyệnDiêu phi mang thai. Trầm mặc giây lát, ta nghiến răng, rút ra một chiếctrâm trên tóc, vung tay ném xuống Lam Hồ.
Chỉ nghe “tõm” một cái, hắn kinh ngạc, quay người lại nhìn. Mặt hồ mờ tối, chỉ có thể lờ mờtrông thấy từng vòng sóng nước dập dềnh. Hắn sững sờ rồi khẽ cười, trừng mắt nhìn ta. “Trang sức châu báu mà nàng lãng phí như thế sao?”
Ta cũng cười. “Dù thần thiếp không động thủ, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng động thủ thôi, chi bằng thần thiếp tự giác.”
Ta còn nhớ lần đó, hắn đưa tay tháo cây trâm trên tóc ta, ném xuống hồ, lý do là vì bầu không khí quá yên lặng, cảm thấy thiếu cái gì đó. Ta nóinhư thế, đương nhiên hắn biết ý của ta là gì.
Hắn khẽ “hừ” mộttiếng, nói: “Nhưng trẫm nhớ lần đó, nàng nhìn chằm chằm vào ngọc bội của trẫm. Hôm nay lạ thật, lại dám vứt trâm của mình.”
Ta chớp mắt,đáp: “Dẫu sao trâm của thần thiếp là của thần thiếp, ngọc bội của Hoàngthượng cử để lại mà tặng người ta đi, thần thiếp đâu dám không biết tốtxấu như thế chứ?” Lần đó hắn không chịu bỏ ngọc bội của mình, nhưng lạiban cho Diêu phi vào đêm Giao thừa. Những việc ấy, ta đều nhớ rất rõràng.
Hắn đột nhiên sầm mặt, hỏi: “Nàng cũng cố chấp với mấy vật ngoài thân đó sao?”
Lời của hắn khiến ta sửng sốt, ta không biết “rất nhiều thứ” mà hắn nói rốt cuộc là chỉ thứ gì, bởi lẽ thứ ta có thể nghĩ đến thật sự là rất nhiều.
Cuối cùng, hắn cũng buông tay ta ra, xoay người, nói: “Trẫm mệt rồi, muốn về cung nghỉ ngơi. Nàng không có việc gì thì cũng về Cảnh Thái cung nghỉđi!” Dứt lời, hắn liền đi mất.
Nhìn theo bóng lưng hắn, ta độtnhiên rất muốn đánh cược một lần, bèn quỳ sụp xuống, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp xin Hoàng thượng thứ tội!”
Hắn khẽ giật mình, cuối cùng cũng chậm rãi ngoái lại nhìn ta, nhíu mày, hỏi: “Tội gì?”
Ta cúi đầu, nhẹ giọng thưa: “Hoàng thượng không cho phép thần thiếp tớiVĩnh Thọ cung nữa, nhưng hôm nay thần thiếp muốn đi nên xin nhận tội với Hoàng thượng trước.”
Người hôm nay xảy ra chuyện không chỉ cóDiêu phi, nhưng người được quan tâm lại chỉ có nàng ta. Dù tất cả mọingười đều không biết suy nghĩ trong lòng hắn nhưng ta hy vọng lần nàymình đúng. Trước giờ, đã bao lần hắn vừa tránh né lại vừa nói bóng giógần xa về Dụ Thái phi, ta dám chắc thực ra hắn muốn biết tình hình củabà ấy. Thế nhưng hắn sẽ không hỏi bất cứ ai. Ta nghĩ, cả hậu cung này,người có thể giúp hắn chỉ có mình ta.
Ta cúi đầu nên không nhìnthấy vẻ mặt hắn, chỉ biết hắn vẫn không quay người, nhưng lại nghiêngmặt nhìn ta. Hắn im lặng, ta cũng không lên tiếng.
Hai người cứyên lặng như thế, không biết bao lâu sau, ta nghe thấy hắn nặng nề nóimột câu: “Đi đi, ngày mai trẫm lại phạt nàng.” Sau đó hắn vội vã rời đi.
Song ta như nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn. Ngước mắt nhìn bóng dáng đã đi xa, khóe miệng ta bất giác cong lên.
“Nương nương…” Triêu Thần và Sơ Tuyết vội vàng chạy về phía ta.
Ta đứng dậy, phất tay áo, cười nói: “Đi thôi, bản cung tới Vĩnh Thọ cung.”
“Nương nương?” Triêu Thần khẽ lên tiếng, nghi hoặc nhìn ta.
Ta khẽ nở nụ cười, nói với Sơ Tuyết: “Ngươi về cung trước đi, nói với cô cô một tiếng, để nàng khỏi lo lắng cho bản cung.”
Sơ Tuyết hãy còn muốn nói nhưng thấy ta đã vịn lên tay Triêu Thần rời đi, đành vâng lời.
Triêu Thần đi sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, người thật sự muốn tới Vĩnh Thọ cung sao?”
Ta “ừ” mộ tiếng, dù Triêu Thần hãy còn ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Lần nay được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép, dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũngsẽ chịu trách nhiệm thay ta. Quan trọng hơn là, ta đi còn có nguyên nhân khác.
Đây là lần thư hai ta tới Vĩnh Thọ cung, càng cảm thấy nơi này mới là lãnh cung thực sự. Cả cung điện lớn như thế mà chỉ có TiểuĐào là cung tỳ.
Không ai thông báo, ta và Triêu Thần đi vào cũngkhông trông thấy bóng dáng của Tiểu Đào và Dụ Thái phi. May mà lần trước đã tới một lần, ta liền đi thẳng vào tẩm cung của Dụ Thái phi.
“Nương nương…” Triêu Thần đỡ tay ta. Ta nhận ra trên gương mặt nàng ta có chút lo lắng.
Ta khẽ cười một tiếng, chẳng phải lần đầu tiên, có gì đáng sợ chứ?
Tới cửa phòng, đột nhiên có người đi ra từ bên trong, Triêu Thần hoảng sợhô lên một tiếng, chắn phía trước ta. Người kia cũng không kịp đề phòng, ngã nhào ra đất, chiếc chậu rửa mặt cũng đổ theo, chỉ nghe thấy “ầm”một tiếng, nước trong chậu lênh láng trên mặt đất. Triêu Thần đứng phíatrước, giầy của nàng ta bị ngấm ướt một chút, còn ta chỉ bị bắn vài giọt lên người.
“Nương nương, người không sao chứ?” Triêu Thần vội vàng quay lại hỏi ta.
Ta lắc lắc đầu, nhìn kĩ lại, hóa ra là Tiểu Đào.
Tiểu Đào trông thấy ta, hoảng hốt bò dậy, quỳ thẳng người, hô: “Nô tỳ khôngbiết là Đàn Phi nương nương, đụng phải người, xin nương nương thứ tội!”
Thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng ta, ta lên tiếng: “Đứng lên đi, bản cungkhông sao!” Nói xong, ta đưa mắt nhìn vào bên trong, cách tấm bình phong nên không nhìn thấy rõ, bèn hỏi nàng ta: “Thái phi sao rồi?”
Tavừa hỏi, Tiểu Đào liền ôm mặt khóc nức nở, đáp: “Thái phi ngã xuống nước bị cảm, nô tỳ đã cho uống thuốc theo đơn của thái y, nhưng vẫn sốt cao, mãi mà không hạ.”
Ta liếc nhìn nàng ta, nói: “Bản cung vào thăm Thái phi một lát, ngươi cứthay quần áo đi!” Phần lớn chậu nước vừa nãy đã đổ lên người nàng ta.
Tiểu Đào ngẩn người, lát sao mới cuống quýt lau nước mắt, gật đầu thưa:“Vâng, nô tỳ đi ngay!” Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.
Ta đưa mắt liếc Triêu Thần đứng bên cạnh, nói: “Ngươi cũng đi thay giày với Tiểu Đào đi, bản cung đợi ở đây.”
“Nương nương, nô tỳ không sao!” Ta biết Triêu Thần lo lắng cho ta, nhưng giờthời tiết lạnh như thế này, sao ta nhẫn tâm để nàng ta đi giày ướt, chờta ở đây được?
Ta trầm giọng nói: “Bản cung bảo ngươi đi, còn không đi mau!”
Triêu Thần ngẩn người, lát sau mới gật đầu, lui xuống.
Quay người lại, thấy Dụ Thái phi đang nằm trên giường, ta đi tới trước mặtcũng không biết. ta đưa tay đặt lên trán bà, hãy còn sốt. Ngồi xuống bên giường, ta khẽ gọi: “Thái phi, Thái phi…”
Người nằm trên giườnghình như không nghe thấy tiếng ta, mi mắt vẫn không động đậy. Nghĩ mộtlát, ta bèn thăm dò: “Hoàng thượng đến rồi!”
“Hoàng thượng…” Bà lầm bầm, cuối cùng cũng mở mắt, vừa chống tay ngồi dậy vừa hỏi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đâu?”
Ta đưa tay đỡ, bà nắm chặt tay ta, trợn tròn mắt hồi lâu rồi đột nhiên cau mày, hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta sững sờ, bà ta hỏi ta là ai? Còn nhớ hôm ấy, ở ngoài Thiên Dận cung, bà con lôi kéo ta, lớn giọng hô “Liễu đại tiểu thư” mà.
Ta bèn cười, hỏi: “Sao Thái phi lại không nhận ra thần thiếp?”
Nghe thấy thế, bà lại nhìn hồi lâu, đột nhiên vươn tay ra chạm vào mặt ta,nhỏ giọng nói: “Ngươi là ai nhỉ? Rốt cuộc ngươi là ai, ta… ta đã từnggặp ngươi chưa?” Bà vẫn còn yếu, giọng nói có phần hốt hoảng.
Tađỡ Thái phi, thấy trong đáy mắt bà có vẻ hoang mang, trong lòng căngthẳng, bèn thấp giọng, nói: “Người quên rồi, tần thiếp là… Liễu đại tiểu thư.” Ta không biết tại sao hôm ấy bà lại coi ta là Phất Hy, vậy thìhôm nay, liệu bà còn nhầm ta thành nàng ấy không?
“Liễu đại tiểuthư…” Bà vẫn nhìn ta chăm chú, lại bật cười giễu cợt. “Ngươi muốn lừata. Liễu đại tiểu thư đã được gả tới Bắc Tề để làm nương nương rồi.”
Nói xong, bà bèn gạt tay ta ra, lại nằm xuống.
Ta thở dài, xem ra bà thật sự bị điên nên mới không nhận ra ai với ai, lúc thì nói ra là Phất Hy, lúc lại nói ta lừa bà ấy. Lại nhớ tới chuyện bàđã từng nhắc đến tiền triều, ta muốn mở miệng hỏi nhưng lời của PhươngHàm lại như vang lên bên tai, lưỡng lự giây lát, cuối cùng cũng khônghỏi. Lần này ta tới Vĩnh Thọ cung, dù được Hạ Hầu Tử Khâm ngầm cho phépnhưng bên Thái hậu không thể nói trước được, thế nên có những chuyện vẫn phải nên kìm lại.
Ta muốn nói chuyện với Thái phi nhưng bà đã nhắm mắt. Ta gọi mà bà không thèm để ý.
Thêm một lúc, nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi vào, ta quay đầu thìthấy Tiểu Đào và Triêu Thần đã trở lại. Tiểu Đào bưng một chậu nước trên tay, thấy ta ngồi bên mép giường của Dụ Thái phi thì vội bước nhanhtới, hỏi: “Nương nương, Thái phi đã tỉnh lại chưa?” Nàng ta vừa nói vừađặt chậu xuống.
Ngẫm nghĩ một lát, ta lắc đầu. “Bà vẫn ngủ suốt, chưa tỉnh lại, ngươi đang…”
“À!” Tiểu Đào nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi đặt lên trán Dụ Thái phi,đáp: “Thái phi bị sốt, người rất nóng, nô tỳ đắp khăn ướt để Thái phi hạ sốt.”
Ta gật đầu, lại nghe nàng ta nói: “Nương nương, trong hậucung này chỉ có người là tốt bụng nhất. Bao nhiêu năm qua cũng chỉ cóngười tới Vĩnh Thọ cung, lại còn không chỉ tới một lần. Nô tỳ thay Tháiphi cảm tạ người.” Nàng ta nói xong liền quỳ xuống.
Ta có chút kinh ngạc, thật ra ta cũng không tốt bụng như thế, rồi nói với nàng ta: “Ngươi đứng lên đi!”
Tiểu Đào tạ ơn rồi mới đứng dậy. Ta liếc mắt nhìn người nằm trên giường,hỏi: “Bản cung nghe nói Thái phi vì giằng co với Diêu phi ở Lam Hồ nênmới bất cẩn ngã xuống nước, sao lại xảy ra chuyện như thế?”
Sắcmặt Tiểu Đào hơi tái đi, lát sau mới nói: “Hôm nay tâm trạng của Tháiphi rất tốt, nô tỳ thấy Thái phi khỏe nên mới đưa người ra ngoài đi dạomột lát, ai ngờ lại chạm mặt Diêu phi nương nương. Cũng không biết tạisao, Thái phi liền xông tới túm chặt áo Diêu phi nương nương, ra sứcđẩy. Lúc ấy nô tỳ sợ quá, muốn tới ngăn lại nhưng không ngờ Diêu phinương nương đã đẩy Thái phi ra, Thái phi không kịp đề phòng nên ngãxuống hồ.”
“Thật sự là Diêu phi đẩy?” Xem ra ta đã nghĩ đúng.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiểu Đào liền thay đổi, vội quỳ xuống nói: “Nương nương tha tội! Nô tỳ… có lẽ nô tỳ hoa mắt…”
Ha, nàng ta nghĩ ta khắt khe với chuyện Diêu phi đẩy Dụ Thái phi sao?
Ta khẽ cười. “Chuyện này bản cung không quan tâm, bản cung chỉ tò mò, đang yên đang lành, tại sao Thái phi lại đột nhiên phát điên chứ?” Dù lầntrước ta đi ra từ Thiên Dận cung, bà nhận nhầm ta là Phất Hy cũng khôngkích động như thế.
Thấy ta không định trách phạt, sắc mặt TiểuĐào mới dần khá lên, song nàng ta vẫn lắc đầu, đưa mắt nhìn người nằmtrên giường, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng không biết, dù thần trí của Thái phi không minh mẫn nhưng cũng chỉ nói lung tung vài câu, nhận nhầm vàingười, còn chuyện như thế này thì đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy.” Nàngta cẩn thận liếc nhìn ta, lại nói: “Thái hậu biết chuyện này thì nổigiận lôi đình, nói nếu Diêu phi nương và cái thai trong bụng có chuyệngì bất trắc, nhất định sẽ không tha cho Thái phi.”
Thái hậu vốndĩ không vừa mắt Dụ Thái phi, hôm nay xảy ra chuyện như thế, bà có tứcgiận cũng là chuyện bình thường. Nhưng ta thấy có chút khó hiểu, nếuThái hậu quan tâm đến Diêu phi như vậy thì sao có thể nhẫn nhịn chờ tavề rồi mới cùng tới Trữ Lương cung chứ?
Chuyện này, ta vẫn luôn thấy kỳ lạ.
Chỉ là, Dụ Thái phi…
Theo ta được biết, người bị điên chắc chắn phải bị thứ gì đó kích động mớigây ra những chuyện quá khích như vậy, nếu không thì Dụ Thái phi cả ngày chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nếu nói đột nhiên phát điên thì thật sự khiếnngười ta không thể tưởng tượng được.
“À, đúng rồi!” Tiểu Đào nhưnhớ ra điều gì đó, lấy từ trong áo ra một miếng ngọc bội, dâng lên chota. “Nương nương, đây… đây là thứ lấy được từ trong tay Thái phi. Nô tỳnhận ra nó không phải là đồ của Thái phi. Chắc là đồ của Diêu phi nươngnương. Hôm nay, khi công công đưa Thái phi từ Lam hồ lên, trong tay bàvẫn nắm chặt miếng ngọc bội này. Nô tỳ đang nghĩ cách để trả lại choDiêu phi nương nương, đồ của Diêu Phi hẳn rất quý. Nếu là thứ Hoàngthượng ban thưởng, vậy thì Thái phi giữ càng không tốt.” Nàng ta nóixong liền nhíu chặt mày.
Ta nhận lấy miếng ngọc bội, cẩn thận xem xét, trông nó thực sự rất quen. Nghĩ lại mới chợt nhớ ra, đây chẳngphải miếng ngọc bội Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Diêu phi vào đêm Giao thừasao? Ta còn nhớ, khi ấy Hạ Hầu Tử Khâm nói rằng đây là đồ Thái hậu tặnghắn làm quà sinh nhật. Nó hẳn phải ở trên người Diêu phi, nhưng giờ Tiểu Đào lại nói nó ở trong tay của Thái phi.
Trong lòng ta có chút kinh ngạc, nói như thế, Dụ Thái phi xông lên vì miếng ngọc bội này sao?
Ánh mắt ta lại chăm chú nhìn miếng ngọc bội trên tay, xem ra dù Dụ Thái phi bị điên nhưng bà vẫn còn cảm giác với Thái hậu. Trong lòng bà cũng ghét Thái hậu, là thế sao?
“Nương nương…” Tiểu Đào nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ta cười, nói: “Ngọc bội này, bản cung thay Thái phi trả lại cho Diêu phi.”
Nghe thấy vậy, trên gương mặt Tiểu Đào mới lộ ra nụ cười, vội nói: “Nô tỳ thay Thái phi cảm tạ nương nương!”
Ta lại nói: “Thái phi sốt mãi không hạ, bản cung sợ là thuốc của thái ykhông có tác dụng. Triêu Thần, ngươi mau tới Thái y viện, mời Tôn thái y tới đây!”
Triêu Thần nhìn ta vẻ nghi hoặc, ta chưa bao giờ chỉđích danh ai khi truyền thái y. Ha, nhưng lần này ta muốn truyền Tônthái y. Phương Hàm đã từng điều tra, từ trước tới nay, thái y xem mạchcho Thiên Phỉ chỉ có một mình ông ta. Hôm đó có người cố ý để lộ tinlong thai trong bụng Thiên Phỉ có điều kỳ lạ, không phải muốn ta điềutra sao? Ta không tìm hiểu, nếu long thai trong bụng tỷ ta bất thường,ta phải để chính tỷ ta lộ ra chân tướng.
Triêu Thần vâng lời, vừa định lui xuống thì ta lại nói: “Ngươi chỉ nói, bản cung cảm thấy khôngthoải mái, muốn mời ông ta tới xem bệnh cho bản cung.”
“Vâng, nô tỳ biết nên nói như thế nào.” Triêu Thần vâng lời lui xuống.
“Nương nương!” Tiểu Đào ở bên dập đầu với ta. “Nô tỳ… nô tỳ không biết phải cảm tạ người như thế nào!”
Ta đỡ nàng ta dậy, trong lòng tự cười mỉa, ta cũng có tâm tư vị kỷ mà.
Rất nhanh sau đó đã thấy Triêu Thần quay lại. Đi sau nàng ta là một thái y, ta trông có vẻ quen quen, xem ra ông ta chính là Tôn thái y.
Tôn thái y nhìn thấy ta, vội vàng hành lễ. “Thần tham kiến Đàn Phi nương nương!”
“Tôn thái y miễn lễ!”
Ông ta đứng dậy, vừa trông thấy Dụ Thái phi nằm trên giường thì sắc mặt hơi đổi, hạ giọng nói: “Thần nghe nói nương nương không khỏe, nhưng khôngngờ nương nương lại ở Vĩnh Thọ cung.” Ý là, ông ta rõ rồi, vì Dụ Tháiphi nên ta mới truyền ông ta tới.
Ta khẽ cười, đáp: “Xem ra Tôn thái y thật sự là người thông minh, bản cung lại ngu muội rồi.”
Ta đưa mắt ra hiệu cho Triêu Thần, nàng ta hiểu ý, liền kéo Tiểu Đào, nói: “Chúng ta ra ngoài trước.”
Tiểu Đào nhìn ta nhưng cũng im lặng, không nói gì.
Tôn thái y thấy hai cung tỳ lui ra, trong đáy mắt có chút khác thường, lêntiếng hỏi: “Không biết rốt cuộc nương nương truyền thần tới đây là vìcái gì? Thần phải xem mạch cho nương nương hay cho Thái phi?”
Tađứng dậy, đi tới bên cạnh Tôn thái y, nói: “Bản cung hồ đồ rồi, giờ Tônthái y chuyên xem mạch cho Vinh Phi, là người vô cùng bận rộn. Vậy xinthái y mau xem cho thử cho Thái phi một chú, xem xong rồi cũng sớm quayvề.”
Nghe ta nhắc tới Thiên Phỉ, sắc mặt ông ta có phần khó coi,nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, ông ta vội bước lên, nói: “Vậy thần xinxem bệnh cho Thái phi!” Nói xong, ông ta liền đặt ngón tay lên mạch củaDụ Thái phi.
Trầm ngâm trong chốc lát, ông ta nói với ta: “Tháiphi ngã xuống nước, bị cảm lạnh, thân thể yếu ớt nên mới sốt cao mãikhông hạ, thần kê đơn thuốc, uống mấy thang là khỏi.” Ông ta nói xong,lại tiếp lời: “Không biết nương nương có chỗ nào không được khỏe?”
Ta cười, lắc đầu. “Bản cung đương nhiên không sao, chuyện hôm nay phải cảm tạ Tôn thái y rồi!”
Lúc này ông ta mới cười, đáp: “Đây là chuyện thần nên làm”, rồi thu dọn đồđạc. “Nếu nương nương không sai bảo điều gì khác, thần xin cáo lui!”
“Tôn thái y đi thong thả!”
Tôn thái y lại hành lễ với ta rồi ra khỏi cửa.
Một lát sau mới thấy Triêu Thần và Tiểu Đào quay lại. Tiểu Đào vội hỏi ta: “Nương nương, thái y nói thế nào ạ?”
Ta trấn an nàng ta: “Thái y nói không có gì đáng ngại, chỉ cần uống mấythang thuốc là khỏe. Ngươi nhớ cho Thái phi dùng thuốc đúng giờ mỗi ngày là được.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Đào mới thật sự an tâm. Ta ngồithêm một lát rồi đứng dậy, nói: “Hôm nay muộn rồi, bản cung cũng phảiquay về thôi, ngươi chăm nom Thái phi cho tốt!”
“Vâng!” Tiểu Đào đáp rồi tiễn ta ra ngoài.
Ta vịn lên tay Triêu Thần, đi rất xa rồi, ngoảnh đầu lại vẫn có thể trôngthấy cung tỳ đang đứng ở cửa cung. Trong lòng ta không khỏi có chútthương xót, nhớ tới những lời Triêu Thần đã nói, chúng cung nhân cũngcần tìm một chủ tử có thể nương tựa được.
Ai nói không phải chứ?Tiểu Đào chính là một ví dụ. Đi theo Dụ Thái phi, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi, đừng nghĩ tới việc hưởng phúc.
Quay về Cảnh Tháicung, Phương Hàm đón lấy áo choàng của ta, hỏi: “Nương nương xem lò sưởi trong tẩm cung này có đủ không? Nếu không đủ, nô tỳ lại sai người lấythêm vài cái.”
Ta lắc đầu. “Đủ rồi, bản cung đâu yếu đuối như thế!”
Nàng ta cười, nói: “Vậy nương nương nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay vội vã trở về cũng mệt rồi.”
Ta gật đầu, nàng ta liền xoay người đi ra ngoài. Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội gọi: “Cô cô!”
Phương Hàm quay lại, hỏi: “Nương nương còn có việc gì?”
Ta đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Bên Vãn Lương sao rồi?” Chuyến này về cũng vộimà đi cũng nhanh, thậm chí ta còn chưa trông thấy nàng ta. Ta cũng biết, gọi Vãn Lương tới đây là không ổn, thế nên chỉ có thể hỏi thăm PhươngHàm.
Nàng ta thoáng lưỡng lự rồi đáp: “Vãn Lương mới đi có vàingày, trước mắt vẫn chưa có động tĩnh gì. Chuyện này không cần nươngnương quan tâm, nô tỳ sẽ ghi nhớ. Nương nương, người nghỉ sớm đi!”
“Được, cô cô lui xuống đi!”
Phương Hàm ra ngoài rồi tiện tay đóng cửa giúp ta. Ta ngồi một mình một látrồi mới xoay người lên giường, lại nhớ đến miếng ngọc bội Tiểu Đào đưacho, bèn lấy ra, cẩn thận quan sát.
Ngọc cổ có thanh ngọc làthượng hạng, mà ngọc bội trong tay ta được làm từ thanh ngọc. Trên mặtngọc khắc hình một con kỳ lân. Lân phượng long quy, lấy lân đứng đầu. Ta biết trong hoàng thất thông dụng long phượng, còn kỳ lân thì được dùngnhiều ở dân gian với ý cát tường. Xem ra Thái hậu tặng miếng ngọc bộinày cho hắn là muốn hắn phải nhớ tới bách tính, dân có phúc thì nước mới giàu.
Thật là ngụ ý sâu xa, thế mà hắn lại có thể tặng cho Diêuphi. Phải chăng vì nàng ta nên hắn mới tặng? Nếu đổi là người khác, liệu Thái hậu có tức giận không?
Ha, ta khẽ cười tự giễu, đang yênđang lành, sao lại nhớ tới thứ này? Ta nên nghĩ thử xem, làm cách nàotrả lại miếng ngọc bội này. Tiểu Đào vì không dám, mà ta đi, thì lạikhông ổn.
Nằm trên giường mơ mơ màng màng, ta liền nhắm mắt ngủ mất, khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Khi ngồi dậy, ta vẫn cảm thấy cánh tay nhức mỏi vô cùng, còn trầm trọng hơn hôm qua. Lần này chỉ chạm vào thôi đã đau không chịu được. Đột nhiên ta lại nhớ tới lời Hạ Hầu Tử Khâm nói, hồi còn nhỏ bắn cung, hắn kéo dâycung tới độ đũa cũng không cầm nổi. Lúc ấy hắn đau tới cỡ nào?
Năm đó, Thái hậu mong muốn con trai mình hóa rồng nên mới đối xử nghiêmkhắc với hắn như thế, không thì đâu có hắn của ngày hôm nay? Thái hậugiờ đây hẳn phải hài lòng vì cuối cùng hắn đã không phụ lòng mong mỏicủa bà.
Ta ra ngoài dùng bữa rồi tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Vẫn chưa trông thấy Thiên Phi. Diêu Phi hôm qua bị hoảng sợ không xuất hiện cũng là lẽ thường. Thiên Lục đã ngồi ở phía dưới, lạnh lùng nhìn ta. Vì Cố Khanh Hằng, Thiên Lục đã hoàn toàn đoạn tuyệt với ta. Thật ra nhưthế cũng tốt, để ta đỡ phải trông thấy bộ dạng yếu ớt, nhu nhược củanàng ta mà khó chịu trong lòng.
Khi đi ra, Thái hậu gọi ta lại, hỏi: “Hôm qua người không về Thiên Dận cung cùng Hoàng thượng sao?”
Trong lòng kinh hãi, ta vội đáp: “Vâng, tối qua trong lòng Hoàng thượng không vui.” Lén đưa mắt nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà hơi thay đổi, nhưng bà không nói gì nữa.
Ở Cảnh Thái cung, mới ngồi trong phòng một lát đã nghe thấy tiếng của Lý công công vang lên: “Hoàng thượng giá đáo!”
Lúc này ta mới nhớ tới những gì hắn nói tối qua. Hắn muốn tới phạt ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]