Thấy mọi người đã đi hết, hắn mới thả tay ta ra, khẽ cười: “Làm đi, trẫm ở lại xem nàng làm.”
Ta thở dài, hắn đưa ta tới đây thật.
Nhìn xung quanh một lượt, thấy bột mì được để trong góc phòng, ta vừa địnhđến lấy thì tình cờ trông thấy gạo nếp đã được hấp chín trong lồng hấpđang đậy hờ, đột nhiên nghĩ ra một cách. Bảo ta nhào bột thì chẳng biếtsẽ bị nhào thành cái gì, chi bằng tìm thứ đã làm sẵn.
Ngoảnh đầu liếc hắn một cái. Hắn đang nhìn ta cười gian xảo, trong mắt là vẻ chờ mong.
Ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hoàng thượng, tay nghề của thần thiếp thực sự rất tệ, người thực sự muốn ăn sao?”
“Ăn chứ, sao trẫm lại không ăn?” Hắn trả lời rất nhanh.
Ta cười thầm, chỉ sợ tới lúc ấy hắn không ăn nổi.
Đưa tay mở nắp lồng hấp, làn hơi nước phả vào mặt, nóng hổi, gần như không nhìn rõ thứ bên trong.
Ta lấy quạt quạt cho hơi nước bay đi bớt, xới một bát cơm nếp, lại lấy một gói bánh đậu, véo vài nắm, nhét bánh đậu vào giữa nắm cơm rồi phủ lênmột nhúm vừng, lăn tròn. Làm như thế này rất nhanh, chỉ lát sau đã đượcmột đĩa.
Nhìn bề ngoài cũng không tồi. Khóe miệng ta dãn ra, bất giác muốn cười.
Ta bưng đĩa, cười mỉm, bước tới chỗ hắn: “Mời Hoàng thượng dùng!”
Hắn ngẩn người, chỉ vào thứ trên tay ta, nói: “Thế là xong rồi à?”
Ta gật đầu, dù sao cũng là đồ đã nấu chín, đương nhiên có thể ăn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang/3010072/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.