Thiên Mộ Thần nhướng mày. Ý gì đây, nói xéo ta không xứng với nàng ấy hả?
May mà nàng ta là nữ nhân, còn đã có tình lang, không thì hắn lại lòi ra thêm một tên tình địch rồi.
Hầu nguyên soái cũng kéo con gái.
"Con hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy?"
Uyển Nương do kính cha nên không phản bác, nhưng ánh mắt quật cường của nàng ấy thể hiện rõ ràng nàng ấy không thấy mình sai.
Cha nàng ấy là nam nhân, lại hành quân đánh trận nhiều năm, quyết đoán có thừa, tình cảm tinh tế lại thiếu, tình nghĩa giữa cha và mẹ cũng là lâu ngày sinh tình, mưa dầm thấm đất, nghĩa nặng hơn tình.
Vốn không hiểu được loại tình yêu mù quáng và nhiệt tình không thể tự kiềm chế kia.
Cho nên cũng không hiểu được những lời hoàng hậu nương nương nói, đến tột cùng với một nữ nhân rơi vào lưới tình có ý nghĩa thế nào.
Lúc này Tuyết Mai lại là người hóa giải tình thế khó xử.
"Không đâu, xứng đó."
Mọi người chỉ thấy ngai vị cùng quyền thế sau lưng ngai vàng của người đó.
Chỉ có nàng biết người đàn ông đó là một nam nhân xuất sắc như thế nào.
Kể cả không có thân phận địa vị, hắn cũng sẽ là châu ngọc tỏa sáng.
Bạch ngọc quân tử, thiên thượng minh nguyệt, nhân gian mỹ ngọc, đương thế minh châu.
'Ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng. Lúc thiên hạ thái bình, vui nhàn nơi thôn dã, thiên hạ loạn lạc có thể khiến mọi người tin phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang-tue-xan-lien-hoa/3508874/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.