Thật sự là một cô nương tốt, châu bảo nhân gian.
Có tài năng, có năng lực, có đảm đương, gánh trên vai trách nhiệm thuộc về mình lại có sự bao dung nhân từ quảng lượng rộng lớn, kể cả đối với người có thể trở thành đối thủ sau này.
"Chàng đừng nhìn ta như vậy."
"Như thế nào?"
Tuyết Mai không biết hình dung thế nào cho đúng, nhưng ánh mắt đó quá sáng, quá chuyên chú, quá đỗi dịu dàng lại quang minh, khiến nàng bủn rủn cả người, suýt thì đạp nhầm cước bộ rơi xuống đất. Nàng cố gắng hình dung.
"Như thể người mù lần đầu thấy ánh sáng."
Hắn chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng phi thân đến cạnh nàng ôm người.
"Thì tại ta mới phát hiện ra thứ mình ôm trong lòng là vật báu thế gian khó cầu. Vẫn biết là viên ngọc quý, nhưng không ngờ nó lại rực rỡ như thế."
"Nô tỳ kia nói bậy."
Hắn suy nghĩ lời nô tỳ kia nói một lần mới bảo.
"À, nói nàng không xinh đẹp ấy hả? Đúng là nói bậy."
"Không phải, nói chàng võ biền, chàng có thua bất cứ tài tử nổi tiếng nào cơ chứ?"
"Đây là đang khen ta à?"
"Đánh giá khách quan. Chàng không chỉ hiểu binh pháp, hành quân đánh trận giỏi mà còn hiểu biết sâu rộng nhiều lĩnh vực, nói lời tâm tình cũng không thua mấy tài tử thương xuân bi thu kia."
Mặt nàng đã sớm hồng thấu, nội tức không ổn định, nếu không phải được hắn ôm thì đã sớm sảy chân ngã xuống.
"Ta rất vui."
Niềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang-tue-xan-lien-hoa/3508873/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.