"Hoàng thượng đi lúc nào?"
Nàng mệt đến mức ngủ li bì, hắn đi lúc nào cũng không nhận ra.
Tiểu Thanh vừa cẩn thận đỡ tiểu thư của mình vừa lén cười tủm tỉm.
"Trời chưa sáng hoàng thượng đã lên triều rồi, lúc đi còn lưu luyến dữ lắm! Còn dặn dò bọn em không được gọi người, bên thái hậu và Hy thái phi đều cho người truyền lời trước."
Tuyết Mai mệt đến chẳng lên nổi tinh thần mà vui vẻ hay ngượng ngùng, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Bức vách có tai."
Tiểu Thanh lập tức thu liễm biểu tình.
"Dạ."
Trong hoàng cung này biết bao nhiêu đôi mắt cái tai đều đang nhìn vào tân đế tân hậu.
Nàng ấy chỉ vui đùa một câu nhưng qua tam sao thất bản không biết biến thành cái dạng gì, có khi bị quy tội khinh nhờn thánh thượng cũng nên.
Không phải Tuyết Mai không giải quyết được những chuyện đó, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nàng lười mà!
Lúc thả thân thể vùi trong dòng nước ấm, cuối cùng nàng cũng thấy bản thân sống lại một chút.
Nàng ngụp xuống nước chỉ chừa lại từ mũi trở lên che giấu đi nụ cười.
Đau là thật, mệt là thật nhưng sướng cũng là thật cũng như ngọt ngào là thật.
Nàng vui chết đi được ấy.
Thế gian này có thể gặp được người khiến bản thân rung động đã là số ít, nàng còn có thể gả cho người đó, có được hứa hẹn cả đời một đôi người, sao có thể không vui chứ?
Nàng vui đến mức đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/menh-phuong-hoang-tue-xan-lien-hoa/3452110/chuong-8.html