Giữa trưa ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường vẫn mang đồ ăn đến Memento, Công Tôn một mình ngồi ở quầy bar đọc sách, thấy Bạch Ngọc Đường tiến vào, có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây? Triển Chiêu chín giờ sáng lên máy bay, đã đi rồi!”
Bạch Ngọc Đường đem thức ăn đặt ở trên bàn, cười nói: “Triển Chiêu đi rồi, anh liền tính đói chết sao? Sớm nhìn ra anh căn bản sẽ không nấu cơm!”
Công Tôn xấu hổ cười cười: “Vốn mua mì ăn liền, dự định sống tạm một tuần!”
Bạch Ngọc Đường hừ anh một tiếng: “Dù sao Giáng Sinh cũng coi như ngày lễ, anh tính ăn mì ăn liền sao?”
Hai người ngồi đối diện nhau, Công Tôn lấy ra một chai rượu: “Champagne chính hãng Pháp, năm 95, muốn thử chút không?”
Bạch Ngọc Đường ngón tay chống cằm nói: “Thực lãng phí!”
Công Tôn từ quầy bar lấy tới hai cái ly thon dài đế cao đặt lên bàn, sau đó bóc tem trên miệng chai đi, tay trái xoay mở miệng thép đồng thời đè lại nắp bình, tay phải cầm một mảnh khăn ăn đặt trên nắp chai, tay trái chậm rãi dời xuống nắm cổ chai, tay phải từ từ di động, chỉ một tiếng “bang” nhẹ nhàng phát ra, nắp bình đã được mở.
Công Tôn rót một chút vào hai cái ly, cầm lên lắc lắc, chờ bọt khí tan hết, ngược lại được hơn phân nửa ly: “Hoan nghênh thưởng thức! Giáng Sinh vui vẻ!”
Bạch Ngọc Đường nhận ly uống một ngụm nhỏ: “Vui vẻ! Quả nhiên là rượu ngon!”
Thấy thủ pháp Công Tôn mở chai liền biết anh có nhiều nghiên cứu về rượu, Bạch Ngọc Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/memento/24359/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.