Khi Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách đồng thời đứng trên sân khấu, Bạch Ngọc Đường nghĩ, trên thế giới có những người trời sinh đã có lực hấp dẫn chết người. Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách tựa như hai ngọn lửa, người bên cạnh vây quanh bọn họ tựa như những con thiêu thân, biết rõ nguồn sáng phía trước vạn kiếp bất phục, lại cam tâm tình nguyện trầm luân trong đó.
Nhạc vang lên, không phải phong cách trầm thấp trước sau như một, ngược lại là một bài hát tiết tấu thanh thoát:
“Biết không ngày hôm nay,
Màn kịch này sẽ từ từ hạ xuống”
“Đừng hỏi nguyên nhân nữa
Tình yêu cũng giống như một bức tranh phai màu”
Hợp: “Đừng lại thức đêm chờ điện thoại
Cũng đừng lại rơi nước mắt như mưa
Em đừng lại dựa vào anh
Trái tim đừng lo lắng ngày mai
Sẽ đem tâm lưu lại bến cảng nào”
“Em không phải vĩnh viễn là của anh đúng không
Chẳng qua tình cờ gặp nhau sau đó lại đi qua
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Hình ảnh phai màu để nó lưu lại ngày hôm qua đi”
“Anh không phải vĩnh viễn là của em đúng không
Chúng ta chẳng qua là một vị khách qua đường của nhau
Ngày mai màu sắc sẽ tô lên đổi thành mới mẻ
Ảnh chụp phai màu để nó lưu lại trong ký ức đi”
“Đã quên đi ngày hôm nay
Đem nó nhẹ nhàng như vậy mà lau đi nhé”
“Đừng đoán nguyên nhân nữa
Tình yêu cũng giống như một bức tranh phai màu”
Hợp “Đừng lại đợi điện thoại
Cũng đừng lại rơi nước mắt như mưa
Em đừng lại dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/memento/24358/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.