Bạch Ngọc Đường chán nản, không đợi nói thêm gì, Đinh Nguyệt Hoa nhào lại, giữ chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường: “Ngũ ca, chúng ta đi ra ngoài nói, được không?”
“Vì sao phải đi ra ngoài nói?” Bạch Ngọc Đường rất tức giận, Triển Chiêu trước mắt này nhìn như vô tội, như thế nào có thể tự nhiên diễn trò như vậy, mệt chính mình còn đặc biệt đến thông báo bọn họ tránh anh trai.
Đinh Nguyệt Hoa liều mạng kéo anh: “Cầu anh Ngũ ca, nhanh đi đi!”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên không khống chế được, hướng về phía Đinh Nguyệt Hoa rống: “Cô biết rõ cậu ta nói dối, làm bộ không biết tôi, cô còn che chở cậu ta, cho dù chúng ta không có hôn ước, tôi cũng không thể nhìn cô tìm loại người dối trá này…”
“Ngũ ca!” Đinh Nguyệt Hoa lớn tiếng ngắt lời Bạch Ngọc Đường, ánh mắt lại nhìn về Triển Chiêu phía sau.
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người cả bàn đứng lên vây bên người Triển Chiêu, ngay cả Liễu Thanh cũng nhảy xuống khỏi sân khấu, đỡ Triển Chiêu.
Sau đó Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu sắc mặt tái nhợt, dùng đầu ngón tay run nhè nhẹ day day thái dương… Thần sắc mọi người khẩn trương dị thường. Đinh Triệu Huệ khẩn trương kéo tay kia của Triển Chiêu nói: “Triển Chiêu, đừng nghĩ, không có việc gì!”
Lông mi Triển Chiêu run run, nhẹ nhàng tựa vào người Đinh Triệu Huệ, thanh âm như có như không: “Tôi mệt, đưa tôi trở về nghỉ ngơi đi!”
Người trong quán rượu đều rời đi, Công Tôn thanh toán xong, sau đó treo lên biển tạm dừng kinh doanh.
Một đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/memento/24350/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.