Trường trung học số 1 An Thành không lớn, nhưng phòng y tế của trường rất lớn, thậm chí còn có vài phòng tư vấn tâm lý. Tiêu Mộ Tuế nhớ rõ ở Hạnh Lâm cũng có phòng tư vấn tâm lý, nhưng mà bình thường cũng không có ai đến. Theo suy nghĩ của hầu hết học sinh ở Hạnh Lâm là cho dù cả đời này không có gì thì tiền trong nhà cũng có đủ dùng đến kiếp sau. Tiền bạc có thể giải quyết được 99% vấn đề, còn 1% còn lại thì có thể bỏ đi. Trước đây Tiêu Mộ Tuế cũng nghĩ như vậy, cho đến khi mẹ của cậu mềm lòng vì cậu và nhận được kết cục như thế thì cậu mới ý thức được là không thể vứt bỏ 1% còn lại, thậm chí chúng còn trở thành tư tưởng kỳ lạ.
Chỉ đó điều cậu không có ý định ở lại phòng tâm lý của trường học để khám bệnh, cậu chỉ đến phòng bình thường. Bác sĩ làm việc hôm nay là một bác sĩ lớn tuổi, bác ấy chỉ nhìn cậu vài lần, hỏi thăm tình trạng của cậu, cho cậu một chút thuốc cảm nắng và rót cho cậu một ly nước ấm, sau đó bác ấy bảo cậu vào trong nghỉ ngơi một chút rồi về.
Tiêu Mộ Tuế nhanh chóng uống thuốc, sau đó cầm lấy hộp thuốc rồi vào trong. Bên trong bày trí rất đơn giản, có ghế, có giường, xung quanh giường có màn che. Cậu cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ một chút, ở sâu bên trong đa số là giường, rèm che cũng rất tối, vì thế khi cậu đưa tay sờ chiếc giường phía sâu nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mem-long/2725787/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.