Mỗi ngày Tiêu Mộ Tuế tan học về nhà thật ra cũng không cần phải đi ngang qua cửa hàng xiên nướng kia, cậu đã phát hiện ra một ngõ khác đi về nhà nhanh hơn, chỉ là cậu vẫn chọn đi bằng con đường ngang qua cửa hàng xiên nướng ấy, thỉnh thoảng cậu còn mua một vài xiên để mang về nhà ăn. Qua một tháng quan sát, cậu biết được chàng trai họ Trần kia có thể đến làm ở cửa hàng xiên nướng hai tuần một lần, hoặc không cố định ngày nào.
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên từ tầng bốn, khoảng thời gian cách nhau không giống lúc nghỉ hè, hình như lâu hơn một chút, cũng có thể là do tên sâu rượu kia nghĩ thông suốt rồi, đánh con trai mình thì cũng không có ích gì.
Chú chó nhỏ của nhà kia ồn ào mỗi ngày, mỗi lần đi ngang qua, Tiêu Mộ Tuế đều phải không ngừng khuyên ngăn bản thân rằng ít nhất cũng không gọi nó với cái tên là vô lại.
Kỳ thi tháng này đã kết thúc, Tiêu Mộ Tuế mua một gói cháo bên cạnh quán xiên nướng, cậu nhìn đèn đường sáng rực, có chút chờ mong vào điểm số của mình, cũng mong chờ xếp hạng của mình trong lớp.
Bảy ngày Quốc khánh, vốn dĩ mọi năm cậu chọn đến nhà ông ngoại chơi hoặc tự mình ra ngoài chơi. Nhưng năm nay cậu không muốn đi đâu hết, chỉ thỉnh thoảng gọi đồ ăn từ nhà hàng của dì Tiểu Miêu, còn không thì xuống tầng ăn cơm.
Ngày Quốc khánh cuối cùng, trời mưa.
Tiêu Mộ Tuế mới trở về từ nhà hàng, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mem-long/2725785/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.