Tuy rằng Nguyễn Bích Sa nói hoan nghênh nàng tùy thời đến làm khách, nàng cũng có lòng, nhưng nàng thật không dám coi trọng. Sẽ thật buồn cười nếu người khác nói một cách bâng quơ, mình lại nghiêm túc đi thực hiện điều đó. Hơn nữa hạng mục của công ty nàng tại đây rất quan trọng, nàng bận rộn xử lý công vụ nên không có thời gian chú ý đến chuyện này.
Công ty nàng mua vài khu đất tại đây để phát triển nghiệp vụ bất động sản. Sau khi thu mua đất nông nghiệp, chính là có rất nhiều đầu mối cần được khơi thông, để biến khu đất đó thành đất thổ cư. Mặc dù Chu Chính chịu trách nhiệm về phương diện này, nhưng Trần Thanh Lam vẫn khó tránh khỏi tham dự một số tiệc chiêu đãi, nàng là CEO của dự án này, cho dù có miễn cưỡng thế nào, cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Thế nhưng cục trưởng mới nhận chức bên kia thật sự khiến người phiền chán, ngoài lòng tham không đáy, còn muốn quy tắc ngầm với nàng, ám chỉ rằng nếu nàng đi cùng hắn thì sẽ không có vấn đề gì trong việc phê duyệt, thật đem nàng chọc tức.
Nếu không phải nàng làm người ổn trọng, nhất định sẽ đem khuôn mặt béo ngậy của hắn úp vào nồi lẩu đầu cá nóng hổi kia, cho dù nàng thật làm như vậy, cũng là quá nhẹ nhàng cho hắn. Như thế cũng quá đủ đối với nàng, lấy cớ đi vệ sinh, nàng nhanh chóng rời xa bữa tiệc xa hoa nhưng khiến người buồn nôn này. Bên ngoài đình viện hoa và cây cảnh xanh rờn, bày trí rất lịch sự tao nhã, cố tình đám người thô tục kia lại ở trong một không gian thanh nhã như vậy, này cũng đủ châm chọc.
Trần Thanh Lam hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ có nên trực tiếp bỏ về hay không, Chu Chính và Trương Tranh sẽ thay nàng tìm lý do thỏa đáng.
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe được một tiếng thở nhẹ. "Trần tiểu thư?"
Dĩ nhiên là Nguyễn Bích Sa, nàng ấy chậm rãi đi tới, đối nàng ôn nhu cười, "Tôi xa xa nhìn giống như cô, không ngờ thật là cô."
Trần Thanh Lam cũng kinh ngạc, khách khí mà chào hỏi: "Nguyễn tiểu thư, thật là trùng hợp."
"Cô cùng bằng hữu tới dùng cơm?"
Trần Thanh Lam cười khổ, "Xã giao."
"À." Nguyễn Bích Sa hiểu rõ gật đầu, "Tôi có bằng hữu chọn trúng một kiện đồ cổ, họ mời tôi đến giám định, vừa xong việc. Cô bên kia đã xong chưa?"
"Vẫn chưa xong, nhưng tôi định rời đi."
Nguyễn Bích Sa dùng ngữ khí trưng cầu hỏi nàng: "Vậy... đi cùng tôi chứ?"
Trần Thanh Lam không chút do dự gật đầu, "Được."
Hai người kề vai sát cánh rời đi, trên đường Trần Thanh Lam nhắn tin cho Trương Tranh, báo mình hơi mệt nên về trước, việc còn lại liền giao cho bọn hắn. Trương Thanh nhìn tin nhắn mà khổ không thể tả, mới vào tiệc có mười phút, đồ ăn còn chưa bưng lên đủ, giám đốc điều hành liền rời đi.... Hắn đành phải vắt hết óc thay nàng tìm lý do.
Trần Thanh Lam sợ vào tiệc không thể không uống rượu, nên không lái xe tới. Hai người thuê xe rời đi. Nguyễn Bích Sa mời nàng đến Bích Thảo Đường làm khách, Trần Thanh Lam lập tức vui vẻ đáp ứng. Hai người xuống xe, bước chậm về phía Bích Thảo Đường.
Nguyễn Bích Sa hỏi nàng, "Dạo nào cô rất bận phải không? Cô đã đồng ý 'thường xuyên đến', nhưng tôi chờ dài cổ cũng không gặp được người."
Trong giọng nói mang theo hờn dỗi, như có như không hàm xúc ý tứ phàn nàn, Trần Thanh Lam nghe được trong lòng thoải mái, thầm nghĩ người ta chân tâm thật ý chính mình ngược lại hoài nghi người ta hư tình giả ý, không khỏi xấu hổ, "Thật có lỗi. Tôi rất muốn đến chỗ cô, chẳng qua công việc khiến tôi có chút phiền lòng, nên tôi sợ lây nhiễm tâm tình không vui đến cô."
Nguyễn Bích Sa nở nụ cười, "Như thế nào? Nói tôi nghe một chút."
"Công ty tôi mua một khu đất nông nghiệp, muốn lên thổ cư nhưng vẫn còn chưa được phê duyệt, tôi bị chuyện này gây phiền nhiễu." Trần Thanh Lam nói đến hàm súc, con người bây giờ đến vì lợi, họ sẽ không giúp bạn nếu sự tình không có chỗ tốt cho họ. Bết bát nhất chính là có loại người cầm chỗ tốt còn không chịu thực hiện lời hứa.
"Lên thổ cư sao?"
"Ừm."
"Chuyện này... không phải là do tân cục trưởng Cục quản lý bất động sản phụ trách?"
Trần Thanh Lam kinh ngạc, "Cô nhận thức?"
"Không biết."
"Ây..." Trần Thanh Lam không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra. Được rồi, nàng cũng không biết thả lỏng vấn đề gì, chỉ là cảm thấy nhẹ nhõm không giải thích được. Đại khái là bởi vì Nguyễn Bích Sa thật đẹp, mà tay cục trưởng đầu heo kia quá háo sắc, nàng sợ....
"Bất quá tôi quen biết ông nội của hắn. Hắn làm người tham lam, vô dụng lại háo sắc, nhưng đáng ngạc nhiên là hắn rất có hiếu, chỉ cần thái gia đưa ý kiến, hắn sẽ không dám cãi lại. Cô nói chi tiết sự việc một chút, tôi sẽ nhờ thái gia ra mặt."
Trần Thanh Lam có chút do dự, nàng không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nếu việc này thành, thật là nợ bao nhiêu nhân tình. Hơn nữa nghe ngữ khí của Nguyễn Bích Sa, tựa hồ nàng ấy cùng vị thái gia kia khá quen thuộc, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác, nàng ấy có thể tùy thời sai khiến thái gia kia làm việc. Nhưng nếu đúng như vậy, công vụ của nàng tất nhiên sẽ thành.
"Có vẻ không tốt lắm."
"Như thế nào không tốt? Cô sợ phiền toái tôi? Tôi ngược lại hy vọng cô sớm giải quyết chuyện phiền lòng, đem công vụ làm thỏa đáng, sau đó dành thời gian cùng tôi phẩm trà nói chuyện phiếm."
Nàng nói rất bình thản, Trần Thanh Lam lại không hiểu sao có chút nóng mặt, "Nếu thật như thế, tôi nhất định ngày ngày tới quấy rầy."
"Cầu mà không được."
Kết quả Nguyễn Bích Sa nói được thì làm được, sáng ngày thứ hai, Trương Tranh còn đang trong giấc mộng đã bị điện thoại đánh thức, là cục trưởng Thân gọi đến. Đối phương cho biết đã suốt đêm xử lý công vụ, sáng sớm liền phê duyệt xong dự án của công ty hắn, gọi hắn đến nhận hồ sơ bàn giao.
Trương Tranh kinh sợ vô cùng, nói với Trần Thanh Lam: "Chúng ta còn chưa kịp gửi lễ vật đi." Tốc độ này, đều bắt kịp hoả tiễn rồi. Trương Tranh đều nhéo bắp đùi đến bầm tím, không thể tin được đây là sự thật.
Trần Thanh Lam biết rõ là Nguyễn Bích Sa giúp đỡ, cũng không nói gì thêm, chỉ yêu cầu Trương Tranh rút ra 20 vạn nhân dân tệ trong 'phí tổn giao tiếp' mà công ty cho phép, để trả ơn quý nhân. Trương Tranh tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, bọn họ biết dự án có thể thuận lợi thông qua, nhất định là Đại tiểu thư được người phụ trợ. Nếu người ta đã xuất lực, gửi chút tiền trà nước là lẽ đương nhiên, chẳng qua không biết là vị nào, năng lực phi phàm!
Trần Thanh Lam đi mua bánh ngọt, rốt cuộc có thể lẽ thẳng khí hùng mà đến thăm Nguyễn Bích Sa. Tuy rằng đây cũng không cần thiết, nhưng sẽ khiến nàng tự tại một chút.
Đẩy cửa Bích Thảo Đường, người đón tiếp nàng là một cô gái mặc áo xanh kiểu cổ điển, "Tiểu thư nói, lần này cô đến tất nhiên muốn làm vài nghi lễ xã giao mà nàng không thích, cho nên nàng tạm tránh mặt."
Cô gái nhìn gương mặt rối rắm nói không nên lời của Trần Thanh Lam, lại tiếp một câu: "Bất quá tiểu thư cũng nói, nếu cô đáp ứng không nhắc lại việc này, nàng liền mời cô cùng đi ngắm hoa, hoa anh đào Nam Sơn đang nở, thật đúng dịp."
Trần Thanh Lam không biết Nam Sơn là nơi nào, cũng chưa từng nghe qua thành phố này có hoa anh đào, chỉ là bất đắc dĩ thở dài, "Được." Nàng nghĩ về sau sẽ tìm cơ hội đền bù, việc tặng chi phiếu đổi thành mua đồ cổ sẽ không vấn đề chứ?
"Hãy để lại địa chỉ của cô, tiểu thư sẽ đến tìm cô sau."
Trần Thanh Lam lưu lại địa chỉ, đặt bánh ngọt xuống bàn, sau đó phiền muộn rời đi. Nàng cảm thấy có chút biệt khuất, cảm giác hành động cùng tâm tư của mình đều bị nữ nhân mình xem trọng nhìn thông thấu, nhưng đây cũng chính là chỗ cao minh của nàng ấy: Nàng ấy cho mình nợ nhân tình, nhưng lại không muốn làm mình cảm thấy bị thiếu nợ. Mà chuyện này lại xuất phát từ thiện ý của nàng ấy, cho nên nàng không thể oán trách.
Sắc trời tối đen, Trần Thanh Lam sớm từ công ty về nhà chờ, nhưng lại một mực không thấy bóng dáng Nguyễn Bích Sa.
Kim đồng hồ chỉ hướng tám giờ. Trần Thanh Lam đều có chút hoài nghi Nguyễn Bích Sa sẽ không tới nơi này, bởi vì đêm hôm khuya khoắt rồi đấy... Đi nơi nào ngắm hoa? Bất quá, ngắm nàng ấy, cũng xem như là ngắm hoa đi?
Điện thoại vang lên, Trần Thanh Lam tưởng rằng Nguyễn Bích Sa, cuống quít tiếp, lại thất vọng nghe được là tiếng em họ của mình, nàng tức giận, "Chuyện gì?"
"Không có việc gì em không thể gọi điện cho chị sao?" Bên kia bất mãn hỏi một câu.
"Nếu vô sự, chị cúp máy đây, chị đang đợi người."
"Chị đợi ai?" Nghe được có biến, đối phương tiếng nói càng thêm hưng phấn, "Chị họ thật hư nha, khẳng định có đối tượng, em muốn đi méc dì."
"Nói hưu nói vượn. Đầu óc em cả ngày chứa thứ gì?"
"Ấy.... Chị họ gần đây xem rất nhiều phim cổ trang sao? Như thế nào nói chuyện như người cổ đại?"
Trần Thanh Lam ngây ra một lúc, nàng vuốt vuốt mi tâm, đại khái là bởi vì thường xuyên nói chuyện cùng Nguyễn Bích Sa, nàng cũng cảm nhiễm một chút ngữ khí cổ đại, xem ra là bị nàng ấy lây bệnh rồi.
"Xem ra em rất nhàm chán, chị tắt máy đây."
Vừa nói xong, chợt nghe chuông cửa vang lên, Trần Thanh Lam không chút do dự tắt ngang em họ nàng lần nữa gọi đến.
Quả nhiên là Nguyễn Bích Sa.
"Người thưởng hoa đã chuẩn bị xong chưa?" Nguyễn Bích Sa nhìn màn hình ngoài cửa hỏi.
Trần Thanh Lam nở nụ cười, chính mình quả nhiên là bị lây bệnh đấy. "Đợi tôi. Lập tức đến ngay."
- -----------------------------