*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Sắc trời đã hoàng hôn. Mắt thấy màn đêm dần buông xuống, Trần Thanh Lam càng đi càng cảm thấy không đúng, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận chính mình lạc đường. 
Bởi vì muốn hỏi một số chuyện liên quan đến gia tộc, nàng đi tìm một vị trong tộc vẫn luôn được mọi người gọi là 'Trần Bá', ông ấy về ẩn cư ở nông thôn đã nhiều năm nay.Vì không muốn để người khác biết, nàng một mình lái xe lên đường, lúc quay trở về, đoạn đường lớn phía trước phát sinh chuyện gì đó dẫn đến ách tắc, nàng thử rẽ vào đường nhỏ vòng qua một thị trấn, kết quả.... 
Hiện tại nàng cũng không biết mình ở nơi nào, nàng vòng quanh trị trấn này đã gần hai tiếng, cũng không gặp được một người nào có thể hỏi đường, điện thoại thì mất sóng, không cách nào định vị hay gọi điện được. Đây là thị trấn quái quỷ gì, mới chiều buông xuống đã không một bóng người. 
Sắc trời lại ám trầm thêm mấy phần, ngay tại lúc Trần Thanh Lam ảo não muốn bỏ cuộc, bỗng nhiên trông thấy một thân ảnh hướng bên này mà đến, Trần Thanh Lam vội vã đỗ xe vào bãi cỏ dại ven đường, liền mở cửa đi ra. 
Người nọ đi tới, trên mặt thoáng kinh ngạc: "Cô tại sao lại ở chỗ này?" 
Trần Thanh Lam so với nàng càng giật mình, mỹ nữ trước mắt cư nhiên là lão bản tiệm đồ cổ Bích Thảo Đường, người mà hôm trước nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-xuyen-chi/959352/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.