“Không có gì, chỉ là em sợ chị ở trong phòng một mình sẽ buồn chán, có muốn em mời chị đi xem phim buổi trưa không?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc, cúp máy trước đây…”
“Chờ cút, cậu thật sự không có việc gì chứ?”
“Không có thì tôi cúp máy nhé?”
“Ờ.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘tút tút’, Cố Hiềm đứng tại ngã rẽ nhìn cánh cửa, không rời đi. Cậu muốn xác nhận xem người đàn ông vừa nãy gõ cửa là ai, có phải đi ra từ phòng Tông Ngôn Hi hay không.
Như vậy cậu có thể xác nhận được rốt cuộc là Tông Ngôn Nhi có quen biết ông ta hay không.
Nếu như quen biết, vậy tại sao hôm qua lúc cậu nói gặp ông ta cô lại không nói là mình có quen biết.
Trong phòng, Tông Ngôn Hi đặt điện thoại xuống.
Quan Kình hỏi: “Là người bạn tâm trạng không tốt của cháu à?”
Tông Ngôn Hi nói phải, lúc nói ra cô hơi cúi đầu.
Dẫu sao cô cũng biết được thân phận của Cố Hiềm, nhưng lại giấu cả hai bên.
Trong lòng cô thật sự rất đắn đo không biết có nên nói với Quan Kình hay không.
Quan Kình đột nhiên nói: “Chuyện lần trước cháu nói, chú đã suy nghĩ rồi.”
Thực ra là đã hỏi Tống Cảnh hạo rồi.
“Chuyện liên quan đến Giang Mạt Hàn, chú có thể không nhúng tay vào, cháu có thể làm theo suy nghĩ của cháu, có điều, hai người ở ngoài cửa cháu phải giữ lại bên cạnh.”
Trong lòng Tông Ngôn Hi hiểu rõ, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297695/chuong-1598.html