Rất nhanh sau đó cửa thang máy liền đóng lại, cậu không ấn nút xuống tầng một mà ấn nút xuống dưới tầng này một tầng, cậu bước ra khỏi thang máy tìm đến cầu thang bộ, lại bước lên trên, đồng thời trong cả quá trình này đều gọi điện thoại cho Tông Ngôn Hi.
Sợ cô gặp phải người xấu, nếu như không có ai bắt máy, cậu sẽ báo cảnh sát hoặc là xông vào.
Nếu như có người bắt máy tức là người kia không phải đến làm hại cô.
Nhưng nếu như không phải người hại cô, vậy thì sao cô lại quen biết người đàn ông đó?
Cậu đã từng đưa ảnh cho cô xem rồi.
Trong lòng cậu có rất nhiều rất nhiều suy nghĩ.
Tông Ngôn Hi còn tưởng rằng là Cố Hiềm đã đi rồi lại quay về, mở cửa phòng nói: “Sao cậu lại…”
Lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy Quan Kình.
“Chú Quan.”
Quan Kình nhìn cô hỏi: “Tưởng rằng chú là ai?”
Nói rồi ánh mắt liền quét vào trong phòng, đồ ăn sáng vừa ăn xong còn đặt trên bàn chưa dọn, có hai phần thức ăn, rõ ràng là hai người cùng nhau ăn.
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay, mới 6 giờ 49 phút.
Không giống như là đến để ăn sáng.
Có người qua đêm ở đây?”
Tông Ngôn Hi cảm nhận được ánh mắt của Quan Kình, quay đầu lại nhìn một cái, giải thích: “Một người bạn của cháu.”
Quan Kình hỏi: “Nam hay nữ?”
Tông Ngôn Hi gãi gãi đầu, vẫn trả lời đúng sự thật: “Nam.”
Quan Kình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-vo-khong-loi-ve/297694/chuong-1597.html