Hải ngọng nghe nói dưới lòng đất còn có hàng ngàn chiếc điện thoại thạch từ, lòng cuối cùng cũng yên ổn hơn đôi chút. Anh giơ tay quệt mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trên trán: “Ối mẹ ơi! May mà không phải nhân tố ngẫu nhiên. Khi nãy tôi cứ nghĩ mình đã phạm sai lầm khủng khiếp không thể cứu vãn nổi. Hối hận quá đi mất! Nếu làm hỏng cái máy điện thoại thạch từ duy nhất, thì Hải ngọng tôi đã trở thành tội nhân của lịch sử rồi còn gì.”
Tư Mã Khôi thấy Hải ngọng lúc trước có chút dương dương tự đắc, thì tạt luôn gáo nước lạnh cho cậu ta tỉnh hẳn: “Cậu đừng có tự trát vàng vào mặt nữa, chỉ có vĩ nhân mới phạm phải sai lầm to lớn thôi, còn Hải ngọng nhà cậu là cái thớ gì. Đúng là một trăm cân bột hấp được quả đào tiên, tớ chưa thấy cái món điểm tâm nào rởm đời mà to tổ bố như của cậu, lại còn ngông cuồng tự nhận là tội đồ của lịch sử nữa chứ? Sau này chúng ta phải khiêm tốn hơn một chút biết chưa hả?” – Nói đoạn anh quay sang hỏi Thắng Hương Lân: “Cô có thể khẳng định chắc chắn người Liên Xô đã lắp rất nhiều máy điện thoại thạch từ Aφ53 trong cánh rừng than đá không? Tôi nghe mà sao thấy giống họ vùi địa lôi quá vậy?”
Thắng Hương Lân nói: “Chúng ta nên tìm kỹ ở khe nứt giữa các lớp vỏ than đá, rất có thể sẽ tìm thấy chiếc điện thoại thứ hai trong khu vực địa hình trũng lún sâu. Bây giờ tôi chỉ có thể phỏng đoán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tong-chi-quoc/1655411/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.