Tới cuối tháng 1, Diệp Kỳ Sâm mua không ít quà cáp tới nhà họ Hứa bái phỏng, lấy thân phận bạn trai của Hứa Thư Yểu bái phỏng.
Hứa Lập Thành đổ lại cũng không có khó xử Diệp Kỳ Sâm, tới trưa hai người họ còn ngồi cùng nhau uống một bữa rượu đàng hoàng.
Tửu lượng của Diệp Kỳ Sâm không tồi, Hứa Lập Thành đều đã say rồi mà anh vẫn còn như là chẳng có việc gì.
Hứa Lập Thành đã uống say rồi kéo lấy Diệp Kỳ Sâm, nói: "Về sau nếu mà cậu dám có lỗi với Yểu Yểu nhà tôi, tôi dù cho có liều cái mạng này cùng toàn bộ của cải, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu."
Diệp Kỳ Sâm đưa mắt nhìn về phía Hứa Thư Yểu, màu mắt của anh thâm trầm, anh trịnh trọng gật đầu: "Bác trai, bác yên tâm, con sẽ không cho bác cơ hội đó."
Hứa Lập Thành vỗ vỗ vai Diệp Kỳ Sâm: "Được, tôi tạm thời tin cậu." Đây xem như là đã thừa nhận đứa con rể là Diệp Kỳ Sâm đây.
Hứa Diễn ngồi bên cạnh Hứa Thư Yểu, lặng lẽ mà chê: "Miệng đàn ông, quỷ gạt người, đặc biệt là đàn ông sau khi đã uống rượu!"
Hứa Thư Yểu: "......"
Đầu tháng 2 trường khai giảng, Hứa Thư Yểu đóng gói một chút lạp xưởng của nhà mình đưa tới trong ký túc xá, tính toán về sau sáng dậy khi mà không muốn ra cửa mua bữa sáng ấy, thì liền dùng nồi điện nhỏ tự nấu cháo ăn trong ký túc xá, cho thêm chút lạp xưởng vào thì hương vị sẽ càng tươi ngon hơn.
Bài tập về nhà mà giáo sư giao cho sinh viên khoa nhiếp ảnh là – mùa xuân dưới ống kính.
Hiện tại còn chưa tới mùa xuân, khí hậu còn rất lạnh. Trong trường học, trên đầu nhánh cây vẫn còn tuyết đọng, nhưng lại cũng bắt đầu dần dần hòa tan.
Mới sáng sớm Hứa Thư Yểu đã ôm camera đi ra ngoài, dạo quanh trường một vòng, chụp được không ít ảnh, nhưng mà sau khi trở về lại ký túc xá, xóa xóa giảm giảm, liền dư lại không nhiều lắm.
Chẳng qua, nhìn hình ảnh dưới ống kính, cô cảm giác, mùa xuân sắp tới rồi.
So sánh với Hứa Thư Yểu bên này đang dương dương tự đắc, cảnh ngộ của La Tương thì lại không tốt lắm.
Thời gian mượn tiền của La Tương đã tới hạn rồi, sớm vào lúc cô ấy còn ở dưới quê, cái chị Triệu cho vay tiền kia đã bắt đầu gửi tin nhắn cho cô ấy, thúc giục cô ấy trả tiền.
Lúc ấy La Tương còn ở dưới quê, nên cô ấy chỉ có thể không ngừng xin hoãn, chờ khi cô ấy khai giảng về lại trường lại nói.
Chị Triệu miễn cưỡng đồng ý.
Hiện tại đã khai giảng được vài ngày rồi, tin nhắn của chị Triệu lại tới nữa. Đối với La Tương mà nói, đây quả thực chính là tra tấn trên tinh thần.
Chị Triệu: La Tương, cho cô thêm 3 ngày nữa, nếu mà cô lại không trả tiền nữa, hậu quả cô biết rồi đó.
La Tương: Chị Triệu, em có thể chỉ trả cho chị 10.000 trước hay không? Dư lại để em trả từ từ, được không?
Chị Triệu: Chỉ trả 10.000 trước? Vậy còn dư lại 50.000 kia cô tính toán trả như nào hả? Trước đó tôi đã nói rồi, tôi không phải đi làm từ thiện, càng không phải từ thiện gia, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên.
La Tương bỗng chốc trừng to hai mắt: Dư lại 50.000? Em chỉ mượn có 25.000, vì sao em phải trả 60.000?
Chị Triệu: La Tương à, cô là ngu thiệt hay là giả ngu vậy? Cô cũng là sinh viên rồi, chẳng lẽ không biết, cô là đang vay nặng lãi hay sao hả? 25.000, lợi tức 3 tháng thu của cô hơn 30.000, đấy là đã để cô được hời rồi.
Sắc mặt La Tương trắng bệch, lúc ấy cô ấy vội vã dùng tiền nên lúc ký hợp đồng cũng không có nhìn kỹ, hiện tại xem ra, cô ấy hình như là thiệt sự rơi vào bẫy rập của kẻ khác rồi.
Chị Triệu: 3 ngày sau, nếu mà cô lại không trả tiền nữa, những ảnh chụp kia của cô, có lẽ sẽ bị bạn học của cô thấy được đó. [hình ảnh] [hình ảnh].
Nhìn những tin nhắn mà chị Triệu gửi tới này, còn có những tấm hình mình không mặc quần áo, La Tương sắp điên rồi. Bàn tay cầm di động của La Tương không ngừng run rẩy, sự hối hận và tuyệt vọng trong lòng bao lấy cô ấy như muốn nhấn chìm cô ấy vậy.
Làm sao bây giờ? Chỉ có 3 ngày, cô ấy có làm thế nào cũng không có khả năng gom đủ 60.000 tệ.
Hứa Thư Yểu chú ý tới sắc mặt La Tương gần đây rất tái nhợt, còn thường xuyên thất thần. Nghĩ nghĩ, Hứa Thư Yểu kéo La Tương ra ngoài ký túc xá, quan tâm hỏi: "La Tương, có phải gần đây cậu không được thoải mái hay không? Nhìn sắc mặt cậu có vẻ không đúng."
La Tương lắc lắc đầu, nhìn Hứa Thư Yểu muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ấy thật sự không có mặt mũi mở miệng. Trước đó Yểu Yểu đã khuyên bảo cô ấy, bảo trả tiền lại đi, chỉ là cô ấy không chỉ không nghe, còn oán trách ngược lại bạn, hiện tại cô ấy là thế nào cũng ngại mở miệng.
"Mình thấy cậu gần đây trông có vẻ vẫn luôn không có tinh thần, nếu không thì hôm nay cậu cũng đừng đi làm, ở lại trong ký túc xá nghỉ ngơi một ngày đi."
"Mình...... Mình không có sao hết." La Tương vội vàng nói: "Mình không có sao hết." Biểu cảm của cô ấy hoảng hốt, không biết là đang nói với Hứa Thư Yểu, hay là đang nói với chính mình nữa.
Thấy cô ấy không muốn mở miệng, Hứa Thư Yểu cắn môi, cũng không nói thêm gì nữa. Nếu cô nhớ không lầm, hình như là ngày La Tương mượn tiền phải trả sắp tới rồi, cô ấy như bây giờ, có phải là bị giục nợ hay không?
Hứa Thư Yểu tìm được Hứa Diễn, nói suy đoán của mình ra, Hứa Diễn nhíu mày: "Khó mà nói lắm, có khả năng là như thế thật."
"La Tương như thế này, chắc chắn là không trả tiền nổi, nên bị uy hiếp." Hứa Thư Yểu rất muốn giúp đỡ La Tương: "Con trai à, con nói xem, chúng ta có cách nào để giúp đỡ cô ấy không?"
"Không có cách nào hết, hoặc là trả tiền thay cổ, hoặc là khuyên cổ báo cảnh sát thôi." Hứa Diễn nhún vai nói: "Lần trước không phải mẹ đã khuyên rồi à? Vô dụng sao?"
"Còn có cái biện pháp nữa." Hứa Diễn nói: "Chúng ta có thể theo dõi cổ thử xem, nói không chừng là có thể tìm được hang ổ của đám kia, lúc đó chúng ta lại báo cảnh sát, nói không chừng còn có thể một lưới bắt hết cả tập thể!"
Hứa Thư Yểu: "......"
Và sau đó nữa, khi Diệp Kỳ Sâm biết được cái chủ ý ôi thiu kia của Hứa Diễn, anh không nhịn được mà châm chọc nói: "Con cho rằng đang đóng phim cảnh sát và tội phạm hả? Cái đám cho vay nặng lãi kia, có kẻ nào không phải đang lăn lộn trong xã hội đen? Đến lúc đó con chưa chờ được cảnh sát tới nơi, chính con đã bị bồi vào đó trước rồi."
Hứa Diễn vò đầu: "Con cũng chỉ thuận miệng nói chút thôi."
Diệp Kỳ Sâm cảnh cáo nói: "Hai mẹ con ai cũng đừng tự chủ trương, chuyện này, để anh nghĩ cách."
Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn liếc nhau, đều ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi."
Diệp Kỳ Sâm đau đầu, cứ cảm giác như mình đang giáo dục hai đứa bé vậy.
Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn cùng nhau về ký túc xá, bởi vì trong lòng có chuyện đang đè nặng nên cả hai đều không nói chuyện. Mãi cho đến khi tới dưới tòa lầu ký túc xá nữ, khi Hứa Thư Yểu đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên bị hai người đàn ông trông có vẻ là xã hội đen cản lại.
Hứa Diễn cảnh giác mà bảo vệ Hứa Thư Yểu sau lưng mình: "Các người là ai? Muốn làm cái gì?"
Hai người đàn ông vừa nhìn là thấy rất hung ác hỏi họ: "Hai cô cậu có quen La Tương đúng chứ? Là bạn học nhỏ đó hả?"
"Hai người tìm La Tương làm cái gì?" Hứa Thư Yểu đứng ra hỏi.
"Nói cho con nhỏ đó, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, nếu mà không trả tiền, vậy cho nó đẹp mặt!" Hai người kia hung hăng mà quăng xuống những lời đó liền quay người đi rồi.
Hứa Diễn nắm tay: "Thật đúng là tới giục nợ."
Hứa Thư Yểu nhíu mày: "Con về ký túc xá trước, để mẹ đi lên xem xem."
Hứa Diễn gật đầu: "Dạ." Anh chàng không yên tâm nói: "Mẹ, mẹ cẩn thận đó."
"Ừ."
Lúc Hứa Thư Yểu lên lầu thì nghe thấy cạnh mình có rất nhiều bạn học đều đang nghị luận, có nữ sinh đi tới gọi cô lại: "Hứa Thư Yểu, La Tương của ký túc xá cậu là bị cái gì vậy hả? Có phải là chọc phải ai đó ở ngoài trường hay không? Biểu cậu ấy trả tiền gì vậy? Bữa nay mình không thể hiểu được mà bị 2 tên lưu manh cản đường lại, biểu mình nói cho La Tương, kêu cậu ấy trả tiền gì đó, thiệt đáng sợ quá."
Đây là phương pháp đám vay nặng lãi quen dùng để giục nợ, Hứa Thư Yểu cười cười: "Mình cũng không rõ lắm đâu, hiện tại trở về hỏi chút nè."
"Được rồi, cậu hỏi rõ ràng nha, không được thì nói cho giáo viên hướng dẫn, chứ thiệt đáng sợ quá."
Lúc này La Tương không ở trong ký túc xá, Hứa Thư Yểu ngồi xuống trên ghế của mình, lâm vào trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, Đặng Kiều giận dữ thở phì phì từ bên ngoài xông vào, cô ấy tựa hồ là rất tức giận mà đặt túi xách lên trên bàn: "La Tương đâu rồi? Cậu ta đâu rồi?"
Rất hiển nhiên, Đặng Kiều cũng bị 2 tên lưu manh gặp vừa nãy cản đường lại rồi.
Khi La Tương trở về phòng, biểu cảm và sắc mặt của cô ấy đều không thích hợp, làm Đặng Kiều vốn dĩ đang muốn tìm cô ấy lý luận thấy thế đã nghẹn lại những gì muốn nói.
Hứa Thư Yểu bỗng chốc đứng dậy, giữ chặt tay La Tương, kéo cô ấy ra ngoài ban công hành lang không có ai của ký túc xá.
"La Tương, cậu nói cho mình, có phải là cậu đã bị những người kia giục nợ hay không?"
La Tương cắn môi, dưới sự truy vấn của Hứa Thư Yểu, rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc, cô ấy nhắm mắt lại gật gật đầu, nức nở nói: "Mình không có tiền, mình phải làm sao để trả lại 60.000 tệ đây......"
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi: "60.000? Không phải cậu mới mượn có 25.000 sao?"
"Bọn họ nói, tiền nhiều ra chính là lợi tức."
"Vậy thì lợi tức này cũng quá nhiều rồi đi?" Dù có là vay nặng lãi, cũng không đến mức nhiều như thế đi? Hứa Thư Yểu giữ chặt tay La Tương, cắn răng nói: "Đi báo cảnh sát đi, La Tương, mình với cậu cùng nhau đi báo cảnh sát."
La Tương bỗng chốc lắc đầu, đẩy tay Hứa Thư Yểu ra: "Không, không thể báo cảnh sát, mình không thể báo cảnh sát!"
"Vì sao lại không báo cảnh sát?"
"Bọn họ......" La Tương nức nở nói: "Trong tay đám người đó, có...... ảnh nude của mình, mình không thể báo cảnh sát......"
Hứa Thư Yểu: "......"
Đang lúc nói chuyện, di động của La Tương lại vang lên, cô ấy run run rẩy rẩy mà mở di động lên, lại là tin nhắn chị Triệu gửi tới.
Chị Triệu: Xem ra là cô không tính trả tiền, vậy thì ngày mai gặp nhau trên hành lang thông báo của trường các cô vậy.
La Tương luống cuống tay chân mà gọi điện thoại cho chị Triệu, rất mau đã được nhận máy, chị Triệu kia cười uy hiếp nói: "La Tương, tôi còn tưởng rằng cô không thèm để bụng ảnh chụp của mình bị thầy cô và học sinh toàn trường nhìn thấy đó chớ."
"Chị Triệu, em cầu xin chị, lại cho em thêm chút thời gian đi, em có được tiền sẽ lập tức trả lại cho chị."
"Tiền đó cũng không phải mượn vậy đâu à, cô kéo dài thêm một ngày, lợi tức sẽ nhiều thêm một ngày, cô nói coi chừng nào thì cô có thể trả hết đây ta?" Chị Triệu chậm rì rì nói: "Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, tự cô coi mà làm đi." Nói rồi, chị ta cúp điện thoại cái rụp.
La Tương tuyệt vọng, chậm rãi ngã ngồi dưới đất: "Không trả được tiền, hình của mình...... sẽ xuất hiện trên bảng thông báo của trường mình, thẳng đến khi mình trả hết tiền rồi mới thôi......" Lúc này, cô ấy vừa tuyệt vọng lại hối hận, vì nếu khi trước mình nghe lời Hứa Thư Yểu trả tiền lại, vậy thì cũng không đến nước như bây giờ, phải hãm sâu trong vũng bùn, không ra được.
Hứa Thư Yểu mím môi hỏi: "Nếu trả không nổi sẽ bị công khai ảnh chụp, vậy vì sao không báo cảnh sát?"
La Tương ngơ ngẩn.
Hứa Thư Yểu đưa tay kéo cô ấy tới cạnh mình: "Tự cậu ngẫm lại cho thật kỹ đi, nếu quyết định muốn báo cảnh sát, mình đi chung với cậu."
La Tương ngơ ngác gật gật đầu, phảng phất bị thuyết phục.
Khi hai người trở lại phòng ngủ, vừa lúc Thư Như Huyên cũng đã trở lại. Nhìn thấy ả ta, hai mắt La Tương nháy mắt đỏ đậm lên, xông lên giật tóc Thư Như Huyên: "Đều tại mày, đều tại mày dẫn tao đi vay nặng lãi......"
Thư Như Huyên hét lên một tiếng, hai người dây dưa thành một cục: "Mày điên rồi, tự mày muốn đi vay tiền, mày trách tao làm gì?"
"Nếu không phải mày dẫn tao đi, làm sao tao có thể sẽ......" La Tương vừa khóc vừa không muốn buông tay.
Thư Như Huyên cũng chẳng hề khách sáo, giật ngược tóc La Tương lại, cười lạnh nói: "Thiệt đúng nực cười, mày mượn tiền lại không phải để cho tao xài, hơn nữa trước lúc vay tiền có phải là tao đã nhắc nhở mày là nên suy xét rõ ràng rồi hay không?"
Động tĩnh của phòng bên này làm các bạn học ký túc xá sát vách đều chạy ra vây xem: "Sao lại đánh nhau rồi?"
"Có biết đâu, cũng không biết La Tương ở bên ngoài chọc phải chuyện gì nữa."
Hứa Thư Yểu vội vàng nắm lấy cổ tay La Tương: "La Tương, cậu buông tay trước đã."
Lớp trang điểm trên mặt Thư Như Huyên đều bị La Tương cào cho nát bét, ả ta hùng hùng hổ hổ nói: "La Tương, mày thiệt đúng là đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, tao trước giờ chưa bao giờ ép mày hỏi tao vay tiền hết."
La Tương lại lần nữa gào khóc, buông lỏng Thư Như Huyên ra.
Thư Như Huyên cũng buông lỏng La Tương ra, ả ta đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, đưa mắt lạnh lùng nhìn La Tương đang ngồi dưới đất khóc rống, cười lạnh một tiếng, cũng chưa nói thêm gì hết, chỉ cầm túi đựng đồ trang điểm của mình vào nhà vệ sinh.
Hứa Thư Yểu đỡ La Tương lên trên ghế ngồi, lại xoay người đứng ngoài cửa nhà vệ sinh chờ Thư Như Huyên đi ra.
Thư Như Huyên lại lần nữa tô vẽ trang điểm tinh xảo xinh đẹp đi ra, ả ta nhìn về phía Hứa Thư Yểu, cười cười: "Thế nào hả? Cô cũng muốn ra mặt vì nhỏ La Tương kia?"
"Thư Như Huyên, có lẽ vừa rồi cô nói không sai, cô đúng không có ép cậu ấy, nhưng nếu khi trước cô vẫn còn lại một chút lương tri, vậy thì cô không nên giới thiệu những người kia cho La Tương." Hứa Thư Yểu nhìn chằm chằm ả ta nói: "Tôi không biết cô khi trước rốt cuộc là ôm cái tâm tư gì mới kéo La Tương lên con đường này, nhưng hiện tại nhìn cậu ấy như thế, chẳng lẽ lương tâm cô không có chút tự trách nào hay sao?"
Thư Như Huyên không nói gì, ả ta nhẹ nhàng dựa người về phía sau, nhìn Hứa Thư Yểu: "Thu hồi cái gọi là tinh thần trọng nghĩa của cô đi, nếu mà cô thiệt sự muốn giúp con nhỏ đó, vì sao khi trước lại không cho nó vay tiền? Tôi chỉ là cung cấp phương pháp cho nó thôi, cuối cùng ra quyết định vẫn là chính nó."
Biểu cảm của Hứa Thư Yểu cứng lại.
Thư Như Huyên đi lướt qua bên cạnh Hứa Thư Yểu, nhàn nhạt nói: "Nếu khi trước, cũng có người khuyên bảo tôi như cô vậy......" Có lẽ hết thảy đều sẽ khác đi.
——
Ngày hôm sau, khi Hứa Thư Yểu thức dậy, cô lại phát hiện La Tương không ở trong phòng. Hứa Thư Yểu ra khỏi cửa hỏi quanh một vòng, có mấy người bạn nói là thấy La Tương mới sáng sớm đã đi ra ngoài, cụ thể là đi đâu cũng không biết.
Hứa Thư Yểu gọi điện thoại cho La Tương, điện thoại reo lên vài tiếng, lại không ai nhấc máy.
Mới sáng sớm, sẽ đi đâu được chứ?
Không hiểu sao, Hứa Thư Yểu có chút lo lắng, thậm chí sẽ thấy sợ hãi, vì lấy trạng thái tinh thần hôm qua của La Tương, cô lo cô ấy sẽ làm việc ngu ngốc gì đó.
Đang lúc Hứa Thư Yểu nghĩ có cần xuống lầu tìm La Tương thử xem không, cửa phòng ngủ đã bị người gõ: "Hứa Thư Yểu, cậu có ở đây không?"
Hứa Thư Yểu mở cửa phòng ngủ ra, là bạn học ở ký túc xá sát vách.
"Làm sao vậy?" Hứa Thư Yểu nhìn cô ấy, hỏi: "Là tìm được La Tương à?"
"Không phải đâu, cậu mau đi xem bảng thông báo của trường đi kìa, đã xảy ra chuyện rồi!" Người bạn học kia giữ chặt tay Hứa Thư Yểu: "Cậu mau chóng đi xem chút đi."
Hứa Thư Yểu nghe giọng điệu sốt ruột của cô ấy, vội vàng cầm áo khoác của mình lên, vừa mặc vào vừa nói: "Được!"
Chẳng lẽ là những tấm hình kia của La Tương bị công bố rồi?
Động tác của mấy người đó cũng quá nhanh đi!
Bởi vì là sáng sớm, nên có không ít sinh viên phải lên lớp đều tụ tập ở đây, và khi thấy được hình chụp được dán trên bảng thông báo, họ nghị luận sôi nổi.
Hứa Thư Yểu từ đằng sau đám đông cố chen vào, nhưng khi nhìn thấy hình chụp được dán trên bảng thông báo, cô ngây ngẩn cả người...
Hình ảnh được dán trên bảng thông báo cũng không phải ảnh nude của La Tương, mà là hình chụp Hứa Thư Yểu và Diệp Kỳ Sâm.
Từ góc độ của mỗi tấm hình đều có thể nhìn ra là chụp lén: Có hình chụp Hứa Thư Yểu lên xe Diệp Kỳ Sâm, có hình chụp Diệp Kỳ Sâm đứng chờ Hứa Thư Yểu ngoài ký túc xá, còn có hình ảnh bọn họ tay trong tay cùng nhau tản bộ ở trong trường.
Bên cạnh đống ảnh chụp kia còn có mấy chữ to: [Nữ sinh viên câu dẫn nam giảng viên đã kết hôn.]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]