Phàn Hi ngồi trên nóc xe bus, nhả từng ngụm khói trong ánh chiều tà.
Sau lưng cô truyền đến âm thanh, Phàn Hi quay đầu nhìn, là Chương Tuyệt.
Cô quay đầu trở lại, tiếp tục thưởng thức cảnh mặt trời lặn.”Chương Tuyệt”ngồi xuống cạnh cô, hỏi, “Vừa nãy đã xảy ra bắn nhau thật à?”
Tâm trí Phàn Hi bay lơ lửng, không đáp mà hỏi lại, “Anh nói xem, ở đây có thể thấy ảo ảnh không?”“Chương Tuyệt”lắc đầu, “Quá xa sa mạc, có lẽ không thấy được đâu.”
“Đáng tiếc.” Cô thu lại suy nghĩ, hỏi, “Anh vừa hỏi em cái gì?”
“Mark không cho bọn anh đến quầy bán đồ, nói ba người vừa trải qua một trận đấu kịch liệt. Anh không biết có phải anh ta thêm mắm thêm muối vào không nữa.”
“Không hề bịa đặt. Tổng cộng bốn người, hai người bị bắn nát sọ, một người bị bắn trúng tim, còn một người...”“Chương Tuyệt”vội ngắt lời cô, “Đừng nói nữa, anh nôn ra mất!”
Phàn Hi lườm anh ta một cái, “Anh là đàn ông, sao gan lại nhỏ như vậy chứ?”
“Em nhìn thấy hết à?”
“Phải, tận mắt chứng kiến luôn. Thi thể người chết quả thực rất buồn nôn, máu thịt lẫn lộn, óc văng tung tóe.”
“Đủ rồi đủ rồi! Em là con gái thật sao? Sao có thể nói mấy lời này nhẹ nhàng như thế chứ?”
Phàn Hi không đồng tình, “Bình thường khi quay phim đều là dùng đồ giả. Em vô cùng tò mò người bị bắn chết thật sẽ biến thành dạng gì. Sau khi nhìn thấy rồi thì cảm thấy sau này có diễn mấy cảnh đó sẽ diễn được chân thật hơn.”
“...” Chương Tuyệt cạn lời.
“Chỉ xém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh-berlin/9753/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.