Một tuần sau, minh quân đã đến.
Người Mỹ, Người Na Uy, người Hà Lan, người Bỉ, dựng trại bên cạnh căn cứ của người Đức, tổng cộng hơn 300 người.
Nathan, người phụ trách quân Mỹ, vừa bước chân tới đã hỏi, “Niels người anh em tốt của tôi đâu rồi?”
Trong phòng họp rất nhiều người, quân hàm của Niels không thấp, nhưng cũng không phải cao nhất. Mà Nathan vừa đi vào đã tìm Niels, rõ ràng là không coi ai ra gì. Bị anh ta lơ đi, mọi người có chút không thoải mái, đặc biệt là Paul, người lãnh đạo trực tiếp của Niels.
Bị gọi thẳng tên, Niels đành tiến len, bắt tay Nathan, đại diện quân đội Đức chào đón anh ta.
Bắt tay còn chưa đủ, Nathan dang tay ôm anh một cái, nói, “Nếu không phải ở đây có cậu, còn lâu tôi mới đích thân tới.”
Một câu nói, lại khiến anh trở thành tấm bia để mọi người chỉ trích.
Niels ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng oán hận, cái người cao to đơn bào này thật sự đang giúp anh có thêm kẻ thù.
Thành viên NATO cũng lần lượt đến, mọi người hàn huyên vài câu rồi đi vào chủ đề chính.
Nathan nói, “Nghe nói ở đây vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Paul, “Chúng tôi bị Taliban tấn công.”
Nathan hỏi, “Vậy cánh đồng cây thuốc phiện sao rồi?”
Paul, “Vẫn trong sự kiểm soát của chúng tôi.”
Nathan, “Xem ra mảnh đất đó là mục tiêu của chúng.”
Niels, “Cây thuốc phiện chính là nguyên nhân. Tôi cho rằng, còn có một lý do khác, chính là bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-tinh-berlin/3025001/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.