Chương trước
Chương sau
Dị ứng đến nhanh mà đi cũng nhanh, ba ngày sau, khuôn mặt sưng đỏ của Phàn Hi đã xẹp dần, chỉ còn vết đỏ nhàn nhạt.

Frank an ủi, “Yên tâm, mấy vết này sẽ mất hết thôi.”

Phàn Hi ngồi hút thuốc, “Khuôn mặt này là tính mạng của tôi.”

Frank cướp điếu thuốc trên tay cô, “Vậy em đừng hút nữa.”

Cô ngoan ngoãn làm theo anh ta, nhả một ngụm khói rồi nói, “Hôm nay anh không đến thôn đó khám bệnh à?”

“Thay phiên nhau, hôm nay tôi phụ trách ở đây.”

Cô nhàn nhạt “ồ” một tiếng, cầm lấy gương, cẩn thận xem xét khuôn mặt mình. Đến cái chỗ hoang vu này, đã không có ánh hào quang, da thì thêm nếp nhăn, lỗ chân lông vừa thô vừa to, cô bất mãn nhíu mày.

Frank nhìn cô, nói, “Fancy, tôi xem phim em đóng rồi.”

“Ừ.”

Anh ta khen ngợi, “Em đóng rất đạt.”

“Cảm ơn.” Cô không có tâm trạng trò chuyện, mấy lời khen như vậy cô nghe mòn tai rồi. Với cô mà nói, Frank cũng giống như các fan hâm mộ khác của cô mà thôi.

“Tôi cũng lên mạng tìm hiểu về em, sau đó đã vào weibo của em.”

Khóe miệng cô giật giật, “Anh biết tiếng Trung à?”

“Không, nhưng chữ số vẫn đọc được, xem ra fan của em cũng không ít.”

“Đã giảm một nửa rồi.” Từ sau scandal clip nóng.

Anh ta nhìn cô, hỏi, “Sao lại thế chứ?”

Cô cắn môi, mỉm cười, “Bởi tôi bị lộ clip sex ở trên mạng.”

Frank khẽ giật mình, không phải bởi lời nói của cô, mà bởi động tác cô vừa làm, vô cùng khiêu khích, khiến toàn thân anh ta run rẩy, máu nóng trong người lập tức cuồn cuộn.

“Là người đàn ông may mắn nào thế?”

Phàn Hi phất tay, “Không đáng để nhắc đến.”

Frank thuận thế bắt lấy tay cô, chân thành đề nghị, “Thật sự không thể cân nhắc đến tôi sao? Thực ra tôi cũng rất tuyệt, sẽ không làm em thất vọng đâu.”

Ở nước ngoài vô cùng thoáng, với anh ta mà nói, chuyện lộ clip nóng cũng chẳng có vấn đề gì.

Phàn Hi rút tay về, giọng nguội lạnh, “Anh không phải người tôi muốn.”

Anh ta vẫn kiên trì, “Chúng ta chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của đối phương, không bàn tới chuyện yêu đương.”

Cô cười, “Nhiều đàn ông như vậy, dựa vào cái gì mà tôi phải tìm anh chứ?”

Nghe vậy, Frank kéo áo lên, để lộ cơ bụng săn chắc, nói, “Dựa vào cái này, thấy thế nào?”

Phàn Hi liếc một cái, hờ hững nói, “Chẳng thế nào cả.”

Anh ta ôm ngực, “Tôi tan nát cõi lòng rồi.”

Phàn Hi bật cười. Trong showbiz cô từng gặp rất nhiều “tiểu thịt tươi”, dù là cơ thể hay khuôn mặt đẹp, đều không thiếu. Nhưng điều cô muốn lại khác. Chính là có thể gặp một người, sau khi nhìn thấy người đó, liền hiểu thế nào là rung động.

Frank không cam lòng, hỏi, “Nếu như là Niels thì sao? Em có cự tuyệt anh ấy không?”

Phàn Hi nói, “Không.”

“Em thích anh ấy ở điểm nào?”

“Đầu óc.”

“Đúng là khó ai có thể so sánh với IQ của anh ấy.”

Nhưng Frank vẫn không nhịn được, lại thêm câu nữa, “Nhưng luận về khuôn mặt, tôi cũng đâu kém anh ấy.”

Cô nhún vai. Mỗi người có một khẩu vị riêng, không thể ép được.

Frank thấy cô không có hứng thú, không khỏi nhụt chí, nói, “Em đã đập vỡ lòng tự trọng của tôi rồi.”

Phàn Hi ngẩng đầu, nở nụ cười, giống như bậc nữ vương cao cao tại thượng.

Khóe mắt cô cong cong, vô cùng quyến rũ, Frank hơi sững người, lại cảm thấy đáng tiếc.

Lúc này, có người bên ngoài gõ cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Frank bảo Phàn Hi chờ một lát, kéo rèm đi ra ngoài.

Người đến là Niels, anh đến kiểm tra sức khỏe định kì.

Phàn Hi đứng lên, định rời đi, nhưng thấy bên ngoài là Niels, liền từ bỏ ý định.

Frank khoác áo blouse, nói, “Anh chọn thời gian thật đúng, sớm không tới muộn không tới, tới đúng lúc tôi chuẩn bị nghỉ trưa.”

Niels cởi áo khoác, xoa xoa sống mũi, “Họp tới tận trưa, nên tôi không có thời gian.”

Nói thêm mấy câu nữa, Frank lấy kim tiêm, rút từ tay Niels hai ống máu.

Anh ta dán giấy lên, đặt ở giá gỗ, nói, “Cởi quần áo đi. Tôi cho anh năm phút.”

Niels xoay người, tháo dây giày, vừa cởi giày vừa hỏi, “Phòng khám ở thị trấn kia hoạt động thế nào?”

Frank đáp, “Chưa đâu vào đâu cả. Một đám ngu ngốc mù chữ, mấy loại thuốc đơn giản cũng không phân biệt nổi.”

Niels cởi tất, đặt vào trong giày, đẩy sang một bên, nói, “Không còn cách nào, tố chất của người dân ở đây không cao, chúng ta chỉ có thể hướng dẫn từng chút, hi vọng bọn họ có thể tiếp thu được.”

Frank cười cười, “Tôi không kiên nhẫn được như anh, mẹ kiếp, nhiều lúc chỉ muốn đánh người.”

Niels đang định cởi quần áo, ai ngờ bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Frank đi ra mở, là đồng sự của anh ta.

Người đó nhìn thấy Niels ở bên trong, xấu hổ cười, “Thật xin lỗi, cho tôi mượn Frank mấy phút nhé.”

Niels làm động tác cứ tự nhiên, hoàn toàn không để ý.

Frank hỏi, “Có chuyện gì?”

“Trong kho dược bị thiếu mấy ống khí cười”

Khí cười [1], có tác dụng gây tê. Frank nghe xong, mặt lập tức biến sắc, hỏi lại, “Cậu chắc chắn?”

[1] Khí cười: Là tên thường gọi của hợp chất đi-ni-tơ mô-nô-xit, để làm thuốc giảm đau và gây tê trong phẫu thuật, nha khoa.

“Tôi không chắc. Tôi không có chìa khóa kho, vì vậy không thể kiểm tra.”

Người giữ chìa khóa chỉ có bác sĩ chủ nhiệm và Frank, anh ta sờ vào túi quần, nói, “Tôi đi với cậu.”

Đi được vài bước, Frank đột nhiên nhớ ra trong phòng còn một người nữa, đúng là oan gia, nơi nào không gặp lại gặp đúng nơi này.

Nghĩ đến Phàn Hi, đáy mắt anh ta xuất hiện tia nham hiểm, anh ta muốn trêu hai người, liền nói với Niels, “Tôi đi xem kho dược một chút, sẽ quay lại ngay, anh cởi quần áo trước đi, nằm trên giường chờ tôi.”

“...”

Niels không có phản ứng gì, ngược lại là Phàn Hi, cô không tự chủ được mà nhíu mày.

***

Thời gian như ngừng trôi, Phàn Hi hơi vén rèm, tay cô khẽ run lên.

Niels đứng ở cửa sổ, quay lưng về phía cô, anh đang cởi quần áo.

Chỉ thấy anh nắm lấy gấu áo, kéo nhẹ một cái, phần bụng săn chắc lập tức lộ ra. Áo ba lỗ nhanh chóng được cởi ra, cánh tay anh vì dùng sức mà cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, trầm ổn mạnh mẽ.

Anh cởi trần, hai điểm đỏ trước ngực vô cùng gợi cảm. Lúc anh cởi áo, cơ bụng bị kéo căng ra, càng tôn thêm cơ thể quyến rũ.

Anh cầm áo đặt lên giường, bắt đầu cởi thắt lưng.

Cởi thắt lưng, là động tác khêu gợi nhất của đàn ông.

Phàn Hi nhìn tay anh, một lần ngón tay anh chuyển động, tim cô cũng như nhảy lên theo, quả thực nhìn trực tiếp vẫn hấp dẫn hơn rất nhiều.

Niels cởi khóa quần, buông tay, chiếc quần rơi xuống đất, trên người anh chỉ còn độc chiếc quần lót. Vai rộng eo nhỏ, đường nhân ngư, chân dài...không thể quyến rũ hơn được nữa.

Cô không nhịn được mà cắn chặt môi, cổ họng như có vật gì thiêu đốt, khô khốc bỏng rẫy. Trong đầu cô xuất hiện suy nghĩ xấu xa, muốn hôn anh, chạm vào anh, ở trên cơ thể anh.

Ánh mắt cô chầm chậm chuyển xuống dưới, nhìn quanh eo anh một vòng, cuối cùng rơi vào chiếc quần lót màu đen của anh. Bộ phận nổi lên ở đó thật khiến người ta không thể kiềm chế.

Tay anh đặt ở cạp quần, kéo nhẹ xuống...

Cuối cùng Phàn Hi cũng được thấy thứ cô chờ đợi, trong nháy mắt, đồng tử của cô giãn ra, hô hấp dồn dập. Trong đầu cô hiện lên các hình ảnh hỗn độn, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành bộ phận đó của anh, rõ ràng nguyên vẹn, giống như đồ đạc lộn xộn trong nháy mắt trở về đúng vị trí.

Đây là cơ thể đàn ông hấp dẫn nhất cô từng thấy, chưa có ai vượt qua.

Cô hít một hơi, tim đập mạnh, hai chân như đứng trên mây. Cô cảm giác như hít phải một loại thuốc phiện, tên là Niels, khiến cô muốn dứt ra mà không được.

Người anh không một mảnh vải che thân, cúi người nhặt quần lên, đặt ngay ngắn trên giường. Sau đó anh châm một điếu thuốc, dựa vào tủ hít một hơi, ánh mắt tư lự nhìn ra ngoài cửa sổ. Niels không biết trong phòng còn có Phàn Hi, vì vậy mỗi động tác đều vô cùng tự nhiên.

Phàn Hi lùi về phía sau, dựa vào vách tường, hít thở để bình ổn nhịp tim, nhưng không có tác dụng. Cô thở hắt ra, phát hiện từ nãy mình luôn cắn môi nín thở, cô đã tự cắn rách môi mình, cả khoang miệng toàn mùi máu tanh.

Chỉ một tiếng động nhỏ nhưng đã thu hút sự chú ý của Niels, anh quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ rèm vải.

Anh kẹp điếu thuốc, hít một hơi, từng bước tiến về phía đó.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh, lòng cô lập tức rối bời.

Anh đã ở rất gần, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá, cả mùi hormone trên cơ thể anh. Anh và cô, chỉ cách nhau một tấm vải.

Phàn Hi luôn là người chủ động, cho dù là tình huống gì, cô cũng nắm đằng chuôi. Lần này nếu bị anh phát hiện, cô sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra như một nữ vương.

Niels vươn tay định kéo tấm rèm, đột nhiên sau lưng có tiếng mở cửa.

Frank nhìn anh hỏi, “Anh làm gì thế?”

Thấy biểu hiện khác thường trên mặt Frank, Niels có thể đoán ra có vấn đề, nhưng anh không muốn tìm hiểu thêm.

Anh đi tới, hít một hơi thuốc, ngồi xuống giường bệnh hỏi, “Trong kho có thiếu không?”

Frank lập tức nghiêm mặt, gật đầu nói, “Thiếu hai ống.”

“Báo cáo lại chưa?”

“Báo rồi.” Đây là chuyện lớn, ai dám giấu chứ.

Niels hỏi, “Tất cả thuốc đều được cất trong kho à?”

“Cơ bản là thế.”

“Cơ bản là sao?”

“Thuốc chưa dùng thì cất trong tủ bảo vệ. Nhưng để tiện thì chúng tôi để một ít dự phòng ở ngoài.”

“Vậy thuốc bị đánh cắp cũng là đồ dự phòng à?”

“Ừ.”

“Là nội gián.”

“Tôi cũng đoán thế. Nhưng là ai chứ? Ở đây đều là người Đức...” Nói tới đây, Frank nhớ đến cô gái ở trong phòng, đột nhiên ngừng lại.

“Ý cậu là ai?”

Frank lắc đầu.

Niels rất tinh ý, hầu như không thể giấu anh được cái gì, anh nhìn khắp phòng, trong nháy mắt đã hiểu mọi chuyện.

Anh không hỏi tiếp, mà đổi chủ đề khác, “Kiểm tra sức khỏe cho tôi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.