Ném hộp cơm trong tay, ta lập tức lao mình tới cửa.
Ta nghe được tiếng Lâm Hạo đứng dậy, sopha cũ kĩ phát ra âm thanh ‘két két ‘!
Chân bắt đầu như nhũn ra, ta vẫn cố điều khiển sức lực toàn thân hướng ra bên ngoài. Nhìn thang máy ấn mãi không lên, ta hướng cầu thang mà chạy.
Khi ta xuống được một tầng, gáy áo bị y bắt được, “Ngươi chạy cái gì!”
Lâm Hạo hung tợn nói.
“A! Buông ra!” Ta theo phản xạ kinh hoàng kêu lên!
Trong tòa cao ốc yên tĩnh vang vọng thanh âm của ta, Lâm Hạo kéo ta đi. Ta nhìn ánh mắt y chứa bao tức giận, sau đó, tiếng kêu của ta ngừng lại. Y che miệng ta, đem ta lôi trở về gian phòng.
Cầu thang cọ vào cẳng chân ta, chiếc quần mỏng manh không che được hết, trên đùi rất đau.
Cánh cửa bị đạp mạnh, phát ra thanh âm dữ dội.
Ta vẫn bị y kéo dài tới bên cạnh sopha. Nhìn ta không thở được, Lâm Hạo cười lạnh từ trong quần áo lấy ra hộp thuốc lá, rút ra điếu thuốc, tư thế tao nhã châm lửa.
Khi ta hơi tốt lên, một làn khói phun đến mặt ta, ta bị sặc nên ho khan dữ dội.
“Khó chịu?” Lâm Hạo dùng chân đá đá cánh tay ta.
“……” Ta vì cái gì muốn chạy, bị Lâm Hạo dằn vặt như vậy. Là sai lầm của ta.
“Ai cho phép ngươi đi?”
Lâm Hạo nói đương nhiên, ta ngược lại bất đắc dĩ. Với loại người như y, lời nói xem như là dư thừa. Bọn họ luôn coi mình là trung tâm, hoàn toàn không để ý suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/186059/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.