“Là… là hắn không phải……” Ta lắp bắp nói.
Lâm Hạo tiến gần sát ta, “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“A!” Còn có thể làm sao bây giờ nữa chứ? Ta lui lui cơ thể, nhưng Lâm Hạo không buông tha cứ tiếp tục bò lên. Khí lực của y thế nhưng lại lớn hơn so với ta, tuy rằng trên người có bệnh, nhưng cơ bắp trước kia tập luyện hiện tại vẫn còn.
“Ta, ta muốn rời giường!” Ta hô lên.
Lâm Hạo hung tợn nói, “Không được!”
“……”
“Ngươi sợ cái gì?” Lâm Hạo có chút bất mãn, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn sợ hãi sao? Y nghĩ bản thân đã muốn che giấu rất tốt, vì thế ngữ khí trở nên mềm nhẹ hơn, “Ta sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ muốn sự công bằng thôi, không quá phận chứ?”
Hình như không quá phận! Ta a a gật đầu.
“Đưa mặt lại lại đây!” Lâm Hạo mệnh lệnh nói.
Ta trực giác lấy tay che mặt!
Xong rồi!
Ta không dám nhìn Lâm Hạo, nhưng sau cả buổi lại nghe thấy tiếng thở dài bên tai…… Ta nhìn qua khe hở giữa ngón tay. Trên gương mặt Lâm Hạo có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là sự cô đơn. Ta bỗng nhiên nhớ lại lời nói của y, ta sau lưng y chạy trốn cùng Lâm Nam, chẳng lẽ điều đó đã tạo vết sẹo trong lòng y? Ta run lên một chút, rất nhanh hôn một cái trên mặt y.
Sau đó thừa dịp y còn đang sững sờ, ta từ trên giường chạy mất, “Vậy là công bằng nhé!”
Hôm qua Lâm Nam đề cập đến chuyện giường, không ngờ hắn nói thật, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1486004/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.