Bởi vì khi về Lâm trạch, cuộc sống có điều kiện hơn, hơn nữa tiếp tục dùng thuốc, chứng đau đầu của ta giảm đi rất nhiều. Nhưng ta chung quy cảm thấy bản thân giống ký sinh trùng. Mỗi khi ta muốn lộ ra loại cảm xúc này, Lâm Nam đều có thể hiểu rõ trước khi ta nói, khéo léo an ủi ta……
Dần dần lâu ngày, kiếp sống như mễ trùng của ta trở thành đương nhiên.
Dần dần, ta bắt đầu thỉnh thoảng vào trong phòng bếp, cũng đôi khi chăm sóc tiểu hài tử. Tuy rằng cơ thể đối với bản thân là sự sỉ nhục nhưng ta cũng không thể không thừa nhận…… Hơn nữa, nếu như năm đó ta đã có thể vượt qua, hiện giờ cũng có thể…… Ta cố gắng ám thị bản thân, mau mau thích ứng……
Cũng may bọn họ không cưỡng bức ta tiếp xúc thân thể, cho ta không gian rất lớn.
“Hôm nay đồ ăn không tồi.” Từ chỗ không nói lời nào chỉ yên lặng ăn, đến giờ ngẫu nhiên chân thành khích lệ, chứng tỏ trù nghệ của ta có tiến bộ.
“Phải không?” ta thuận miệng đáp.
Từ lúc ta nấu cơm tới giờ, Diệp Tề liền đưa thực đơn của Lâm Hạo cho ta, để ta chú ý một số điểm khi nấu……
Lâm Lan sau một tháng tiếp xúc, ban đầu mặt đỏ biến thành mặt xanh, sau đó lại thành mặt trắng…… Cuối cùng bây giờ đã không còn khó chịu nữa. Đôi khi tâm tình tốt có thể nói mấy câu với ta, tuy rằng ta đối với đề tài nó nói cũng không cảm thấy hứng thú, hoặc là ý kiến bất đồng, cơ bản cuối cùng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-that/1486002/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.