Mùaxuân năm Bính Tuất, Mộ Dung Vô Phong bệnh lâu vừa khỏi, lần đầu tiên trong banăm nay cùng phu nhân rời cốc. Hai người cùng nhau tới Thần Nông trấn thăm hỏiphu phụ Tiết Chung Li, ăn một bữa cơm chiều, rồi ở lại trong nhà nói chuyện chotới khi sắc trời chuyển tối. Thời điểm ấy, tiết đầu xuân còn hơi se lạnh, giónhẹ vi vút, lầu các lấp lánh dưới ánh trăng. Xe ngựa rời khỏi nhà họ Trạch, đivề phía đông thêm nửa tuần hương rồi từ từ dừng lại trước cửa Đông Li quán. Đạiphu chủ đường Điền Chung Việt đã sớm bước lại nghênh đón, đưa Mộ Dung Vô Phongtới khách sảnh, người hầu đem lên một cái lò sưởi đồng cao ba thước trên có hoavăn để giữ ấm, Mộ Dung Vô Phong nhìn một lượt bài trí trong quán, cảm thấy cóphần xa lạ, nhẹ giọng cười nói: “Bọn ta tới thăm Tử Hân, lâu lắm rồi nó khôngvề cốc”.
ĐiềnChung Việt vội đáp: “Năm ngày trước công tử ra ngoài vẫn chưa quay về sao? Họctrò còn nghĩ công tử đã về cốc rồi”.
Hà Ynghe thế, sắc mặt hơi đổi: “Không có. Nó đi đâu thế?”.
Nàngthừa biết Tử Hân tính tình ngang ngạch, cho dù có là Mộ Dung Vô Phong cũngkhông quản thúc nổi, chớ nói tới vị Điền Chung Việt thật thà trung hậu, trầmmặc ít nói này.
ĐiềnChung Việt nghĩ một chút rồi đáp: “Sáu hôm trước ở đây từng có một bệnh nhân bịngười ta đánh trọng thương, bộ dáng rất thê thảm. Học trò và công tử cùng bậnrộn hết một ngày mới coi như cứu được hắn. Người nhà của bệnh nhân đó buổi sángvừa mới đưa hắn về nhà, buổi chiều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-than-ky/27334/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.