ThiênThuận tiền trang.
TrầnThiện vừa mới tiễn một đám khách đi khỏi, thấy quản trương Tiểu Điền đang ngẩnngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bực mình búng tay đánh “tách” một tiếng về phía gã,sai khiến: “Tiểu Điền, dọn rửa sạch sẽ tách trà trên bàn, lau quầy một lượt đi.Ấy, bức tường này biến thành màu đen từ bao giờ thế nhỉ? Phải mua giấy dántường, phải mua giấy dán tường thôi, ai đi mua giấy dán tường?”.
Thế làTiểu Điền vội vàng bưng ba tách trà lên đi vào phòng trong. Người trong tiềntrang đều biết, chuyện chưởng quỹ không thuận mắt nhất là việc thủ hạ ăn khôngngồi rồi.
“Mỗinăm ta trả cho các ngươi năm mươi lượng tiền công, không phải là để các ngươitới đây uống trà, ngáp vặt, trợn mắt lên mà ăn nói xằng bậy.”
TrầnThiện đưa mắt quét một vòng đại sảnh, thấy tay phụ trách ghi nợ Tiểu Đào đangvùi đầu không biết làm gì, liền nói: “Tiểu Đào, cảm phiền ngươi chạy mộtchuyến, tới tiệm giấy Nghĩa Tường dưới phố mua về ít giấy dán tường”.
“Cókhách tới rồi”, Tiểu Đào cười nhạt.
Bộ dạngcủa khách nhân trông hơi đáng sợ.
Trênmặt người này chỗ nào cũng có sẹo, không ít vết đã mưng mủ viêm nhiễm, đầu độimột chiếc mũ nhỏ, bất kể là màu sắc hay kiểu dáng đều không thích hợp với thânhình cao lớn của hắn chút nào.
Lưng eohắn cũng không linh hoạt, đi lại run rẩy, nghiêng bên này ngả bên kia, rõ ràngmới độ bốn mươi tuổi thế mà giống như một ông lão tám mươi vậy.
TrầnThiện vừa nhìn tướng mạo, đã thu hết những thứ ấy vào mắt, lập tức đánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-than-ky/1879529/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.